Vĩnh Thọ Cung, không giống với thường ngày, có một bầu không khí ngột ngạt.
Xuân Thiền đi ra từ trong điện, cẩn thận đóng cửa lại. Lan Thúy đứng ở cửa vội đi đến.
Lan Thúy: "Sao rồi Xuân Thiền tỷ tỷ, chủ tử có nói gì chưa?"
Xuân Thiền lắc lắc đầu:
Xuân Thiền: "Vẫn chưa, chỉ ngồi đó ngẩn ngơ hồi lâu, gọi Người cũng chỉ nói muốn một mình yên tĩnh một lúc. Đây rõ ràng là vừa thị tẩm, lại vừa được phong Quý Nhân, chủ tử sao lại không vui vẻ tí nào chứ?"
Lan Thúy: "Lẽ nào là vì hôm qua gặp được Lăng thị vệ..."
Xuân Thiền bị dọa một phen, vội vàng bịt miệng Lan Thúy lại, nhìn quanh đó thấy không có ai mới buông ra:
Xuân Thiền: "Chủ tử giờ đây là phi tần của Hoàng Thượng rồi, không được có quan hệ mập mờ với thị vệ gì đó. Nếu không thì nhỡ Thiên tử nổi giận, những khổ sở chủ tử từng phải chịu chẳng phải là đã uổng phí rồi sao."
Lan Thúy cũng đã hiểu, vội gật đầu như giã tỏi.
Lan Thúy: "Ta biết rồi Xuân Thiền tỷ tỷ, nhất định sẽ không nói linh tinh nữa. Nhưng mà nói thật thì, nếu như chủ tử thật sự bị Lăng thị vệ tổn thương, cũng là điều có thể tha thứ. Rõ ràng lúc ban đầu chủ tử chịu khổ ở Khải Tường Cung, hắn ta đến bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, việc gì cũng không giúp nổi. Mà đến lúc chủ tử khó khăn lắm mới được Hoàng Thượng để ý, có thể từ nô tài trở người làm chủ tử rồi, hắn ta lại bắt đầu trách chủ tử phản bội hắn. Đúng thật là, ta nghe xong cũng tủi thân thay chủ tử, rõ ràng là hắn có lỗi với chủ tử trước, chạy tới rồi dùng giọng điệu trách cứ, còn là trước khi chủ tử chuẩn bị thị tẩm, ngộ ngỡ đụng phải Hoàng Thượng, chủ tử làm sao còn có thể đứng vững trong cung này."
Xuân Thiền vô cùng đồng tình:
Xuân Thiền: "Còn không phải sao, làm như kiểu chủ tử có lỗi với hắn vậy. Thôi bỏ đi không nói nữa, để chủ tử yên tĩnh một lúc cũng tốt. Ngược lại là hai chúng ta mau chóng nhân thời gian này làm quen với các việc trong cung, những hạ nhân được đưa tới cũng phải xem kĩ. Lúc chủ tử làm nô tì không được Gia Phi ưa thích, phải đề phòng bên trong có phải đã bị người ngoài trà trộn vào hay không. Đi thôi."
Vĩnh Thọ Cung. Trước đây là nơi ở của Đương kim Thái Hậu nương nương lúc bà còn là Hy Phi, sủng phi của Tiên đế, đương nhiên sẽ nguy nga lộng lẫy. Mà giờ đây người đang ở đây, lại là người từ một cung nữ bay lên cành cao biến thành Quý Nhân, mức đắc sủng đương nhiên là vô cùng rõ ràng, Nội Vụ Phủ cũng ra sức làm cho vị Lệnh Quý Nhân này hài lòng.
Chính điện Vĩnh Thọ Cung. Ngụy Yến Uyển cả người mặc cung trang mới tinh, hoa văn được thêu trên đó chính là kiểu dáng đang lưu hành nhất trong cung. Tay vô thức sờ sờ hộ giáp, hai mắt của nàng trống rỗng nhìn về phía trước, chốc lát, nàng bỗng nắm chặt lấy tay.
Hộ giáp dài để lại hai vết đỏ trong lòng bàn tay của nàng, nhưng nàng không hề bận tâm, ngược lại, sự đau đớn cỏn con này lại có thể khiến nàng tỉnh táo hơn. Nhìn vết đỏ trong lòng bàn tay, Yến Uyển bỗng nhiên vui vẻ cười thành tiếng.
Không phải mơ! Là thật! Ngụy Yến Uyển nàng sống lại rồi! Sống lại vào lúc trước khi tất cả mọi thứ bắt đầu!
Cổ họng khô khốc, dường như vẫn còn cuộn trào mùi vị của canh nấm độc, Yến Uyển lại bình tĩnh chấp nhận. Bát Hạc Đỉnh Hồng trước lúc chết đó càng là thứ nàng nhớ như vừa xảy ra, nhưng tất cả những thứ này đều không quan trọng bằng việc nàng sống lại.
Nực cười biết bao? Đã từng vì được sống mà nàng nơm nớp lo sợ như bước đi trên băng mỏng, chịu đựng cả một đời, tranh đấu cả một đời, cuối cùng phế đi Như Ý, bước lên vị trí Hoàng Quý Phi, lại bị Hoàng Đế và người bên cạnh phản bội, ngày ngày bị ép uống một bát canh nấm độc, nửa tỉnh nửa mê, trong ảo cảnh đau đớn đến nỗi không muốn sống, con người cũng già nua theo. Lúc đó nàng ít có những khi được tỉnh táo, nhưng nghĩ thôi cũng biết bộ dạng đó không khác là bao so với mụ già điên. Cho đến cuối cùng bị ép uống Hạc Đỉnh Hồng mà chết, mà tất cả những thứ này, đều là do đám người ngụy quân tử Như Ý ban cho!
Không, còn không thể gọi là ngụy quân tử, vậy thì sỉ nhục hai chữ quân tử quá. Rõ ràng là giả tạo thảo mai, cố làm ra bộ dạng thanh cao, thực chất thì lòng dạ còn hẹp hòi hơn hạt vừng. Như Ý thân là Hoàng Hậu, không có chút khí phách nào cả Mẫu nghi thiên hạ, ngược lại còn suốt ngày chỉ biết ghen tuông tranh giành với các phi tần, đã chịu phải nhiều lần tính kế như vậy rồi, còn coi Hoàng Thượng là thiếu niên lang của nàng ta, nhớ nhớ yêu yêu, si tình quấn quýt, thật sự khiến nàng bật cười. Hl thì hoàn toàn là một con chó điên chỉ biết tỷ tỷ, bắt ai thì cắn người đó, vì thứ gọi là tình kim lan mà đến con trai cũng ra tay được, khát khao để tất cả mọi người đều là con chó của Như Ý giống nàng ta, chỉ phục tùng Như Ý. Thật sự không biết tại sao Hoàng Đế lại không nhìn ra tâm tư của nàng ta hoàn toàn không ở trên người hắn?
Mà điều làm nàng ghê tởm nhất, phải kể đến Lăng Vân Triệt. Rõ ràng là hắn yêu Hoàng Hậu trước rồi phản bội nàng, quay đầu lại nhìn nàng bằng ánh mắt rác rưởi, làm như bản thân hắn có phẩm cách thanh cao vậy, nực cười! Một thị vệ lại dám dòm ngó Hoàng Hậu, còn nhận quà của đối phương, giày là thứ thân mật biết bao chứ? Luôn miệng nói tình cảm giữa bọn họ đã vượt qua tình yêu từ lâu rồi, Như Ý còn nói cái gì mà coi Lăng Vân Triệt là người nhà, ha ha ha, không phải suốt ngày cho rằng mình là xuất thân đại tộc, coi thường nàng xuất thân nô tài bao y hay sao? Bây giờ lại gọi một tên thái giám là người nhà rồi à? Nàng chỉ hận ban đầu không phải chính tay nàng tiễn hắn đi! Trước khi chết còn đang đeo chiếc nhẫn hồng bảo thạch rẻ tiền vô cùng ấy, đúng thật là làm nàng ghê tởm đến mức muốn ói rồi!
Nhớ tới chiếc nhẫn, Yến Uyển bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đúng lúc nhìn thấy chút ánh sáng màu đỏ trên tay, bèn chán ghét tháo nó ra rồi vứt xuống đất. Lộc cộc lộc cộc, chiếc nhẫn lăn mấy vòng đã cuốn lấy bụi bặm, Yến Uyển lấy lại bình tĩnh cất giọng nói.
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): "Vương Thiềm."
Vương Thiềm vội vàng đi vào.
Vương Thiềm: "Chủ tử sai bảo gì ạ?"
Khi lần nữa gặp lại thái giám thủ lĩnh Vương Thiềm mà ngày xưa chính mình đã "đưa tiễn", Yến Uyển có hơi hoảng hốt. Nếu nói hận, đương nhiên là nàng hận, nhưng nàng sẽ không quên kiếp trước nàng rớt đài thật sự là vì nàng làm việc quá tàn ác, khiến những người xung quanh cũng phải lo lắng cho tính mạng của họ, nên mới dẫn tới phản bội. Nói cho cùng, cũng là nàng có lỗi với họ trước.
Bỏ đi, sống lại một kiếp, cũng nên thay đổi bớt đi:
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): "Xử lí thứ đồ dưới đất đi. Bây giờ ta đã là Quý Nhân của Hoàng Thượng, không thể đeo thứ đồ rẻ tiền này nữa."
Vương Thiềm cười theo, nói:
Vương Thiềm: "Đúng vậy, chủ tử xinh đẹp như tiên, vừa được phong đã là Quý Nhân, phúc phần sau này chắc chắn sẽ rất nhiều, có đeo cũng phải đeo những thứ quý giá. Nô tài đi xử lý luôn đây ạ."
Yến Uyển ừ một tiếng. Nàng sống lại vào trước lúc chuẩn bị thị tẩm, cũng chính là lúc nói chuyện với Lăng Vân Triệt trên đường trong cung. Lúc đó hai luồng kí ức trong đầu nàng mâu thuẫn lẫn nhau, rất đau đầu, hoàn toàn không có thời gian quan tâm những câu hỏi chất vấn của Lăng Vân Triệt, chỉ tùy ý trả lời cho qua, còn lúc đến Dưỡng Tâm Điện lại giả vờ đáng thương ngoan ngoãn trước mặt Hoàng Thượng, thành công có được sự yêu thích của Hoàng Đế, một phắt được phong làm Quý Nhân, tặng hiệu Lệnh, còn cho nàng nghỉ ngơi trong cung một ngày, ngày hôm sau mới phải yết kiến Hoàng Hậu. Bao nhiêu chuyện này chồng chất lên nhau thật sự rất phiền phức, cho đến sau khi về cung, nàng mới có thời gian để sắp xếp lại kí ức. Đây là một sự khởi đầu tốt, mà bắt đầu từ hôm nay, nàng sẽ không còn bước lên vết xe đổ của kiếp trước, nhất định phải sống một Yến Uyển mới. Thù nên báo, người nên đối phó, Như Ý, Lăng Vân Triệt, Ba Lâm Mi Nhược... nàng sẽ không bỏ qua bất cứ một ai, nhất định sẽ mang đến một trận tai vạ lớn cho hậu cung này.