Kỷ Vũ Đình – Chương 1
Gió bắc rít gào, tuyết rơi đầy trời, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên cuốn từng bông tuyết bay lượn, ùn ùn đánh tới, gào thét bay nhanh qua.
Đường núi quanh co, một con ngựa gầy yếu bị gió tuyết thổi mạnh không ngừng hí vang, xe ngựa không đi về phía trước mà đơn độc ngừng ở trên đường, rất nhanh liền bị từng bông tuyết rơi bao trùm thành một tầng trắng xoá.
Một nam nhân mặc áo ngắn chui ra từ trong buồng xe, trên đầu trùm một chiếc khăn bông cũ, là cách ăn mặc thường thấy ở phu xe. Trên tay ôm một bao đồ nhỏ, sau khi nhảy xuống xe ngựa, hắn để bao đồ ở đầu xe, gấp gáp mở ra, ném xiêm y bằng vải thô xuống đầy đất. Phu xe lục lọi tìm kiếm tiền bạc cùng tất cả những thứ đáng giá trong bao quần áo nhưng lại chỉ thấy hai xâu tiền cùng hai cây trâm bạc có kết dây, đây là toàn bộ những thứ có giá trị trong bao quần áo của chủ nhân
Hắn gắt gỏng một câu, nhìn cách ăn mặc của phụ nhân kia hắn còn tưởng là một phu nhân nhà phú quý đi lánh nạn, nào ngờ trong bao đồ chỉ có những vật này. Sớm biết vậy, hắn đã lột bộ hoa phục kia ra, ít nhất còn có thể bán được vài quan tiền.
Phu xe đi đến bên cạnh vách đá cheo leo, nhìn xuống vực sâu vạn trượng, gió tuyết làm mờ mắt hắn ta, đưa tay vào trong tay áo, nhìn vách đá được nhành cành khô che lại có ít tiền như vậy mà cũng dám liều mạng với hắn, có chết cũng đáng đời !
“Hự!”
Kỷ Vũ Đình rớt xuống một mảng toàn những cành cây khô, toàn thân như rơi vào hầm băng, nhiệt độ dần dần bị xói mòn, tay phải lấy góc độ kỳ dị bị nàng đè ở phía dưới người, xư//ơng bả vai đâm xuyên rách da thịt, lộ ra cả xư//ơng trắng nhiễm ma//u. Nàng muốn chỉnh tay khôi phục lại tư thế bình thường, thế nhưng toàn thân từ trên xuống dưới không có chút sức lực nào để làm.
Từ khi bất ngờ rơi xuống vách núi, trong nháy mắt ngã trên mặt đất, nàng gần như nghe thấy tiếng xư//ơng cô//t toàn thân vỡ vụn, biết mình cuối cùng sẽ không gượng dậy nổi, chỉ còn lại một chút hơi tàn. Nàng đưa mắt nhìn một mảng lá khô trước mặt, khô héo, giòn lá, chỉ cần có một chút sức nặng đè xuống, liền đủ để nghiền nát nó, giống như chính mình vào giờ phút này.
Trong miệng không ngừng phun ra ma//u tươi, miệng cũng không khép lại được, yết hầu giống như cũng bị nứt vỡ.
Dung nhan vốn xinh đẹp mỹ lệ giờ cũng phủ đầy vết đa//o, dung mạo mỹ diễm thiên hạ giờ đây cũng đã bị phá huỷ, không còn những tính toán luồn cúi, bị gia tộc đuổi ra khỏi kinh thành như chuột chạy qua đường, đã từng được mọi người tán dương, nhận hết những kinh diễm, đều theo ba chữ 'Kỷ Vũ Đình' này, biến thành trò cười lớn nhất thiên hạ.
Nhớ lại một đời này, nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào, ỷ vào bề ngoài xinh đẹp hơn người, liền muốn ngẩng đầu kiêu ngạo giống như Phượng Hoàng, buồn cười nhất là, chính bản thân mình không biết tự lượng sức, vì những thứ giả dối hư vinh kia mà một lần rồi lại một lần bị người lợi dụng, đến cuối cùng mới phát hiện, mình vốn không phải Phượng Hoàng, mà chỉ là một con lừa ngu ngốc bị người dùng roi đánh đuổi, ở trong phòng xay gạo bị đánh vẫn còn gào khóc kêu la, vẫn còn ảo tưởng giọng mình rất giống chim hoàng oanh.
Thật đáng buồn, cũng đáng trách!
Đây là câu nói khắc hoạ chân thật nhất một đời Kỷ Vũ Đình.
Chỉ tiếc, cho đến lúc cuối khi bị chính muội muội thân cận nhất, phái người đè xuống đất rạ//ch da//o lên mặt, nàng mới biết được cho tới nay, mình rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn.
Tuyết trắng trước mắt dần dần nhuộm đỏ, ý thức mất đi, vĩnh viễn rơi vào một mảng bóng tối.
'Kỷ Vũ Đình' từ trên mặt đất bay lên, từ trên cao nhìn xuống t/u trạng[1] đáng sợ của nữ nhân kia. Nàng liền như vậy, bay ở giữa không trung, lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế mà mình đã lấy làm kiêu ngạo mỗi ngày đang dần thối rửa, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, dung nhan xinh đẹp cũng chỉ là một vỏ bọc bên ngoài, phù du như hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Nàng đã từng rất coi trọng dung nhan, dù chỉ có một chút vết hằn thôi cũng sẽ khiến cho nàng để ý rất lâu, nhưng giờ đây…
[1]T/u trạng: Tình trạng t/u vong
Nàng bay lên trên cây ngồi xuống, suy ngẫm không biết mình sẽ đi đâu về đâu, cứ như vậy thời gian trôi qua chả mấy chốc đã qua đầu thất [2]
[2]Đầu thất: 7 ngày đầu sau khi mất
Ngày thứ tám, nàng nhìn thấy hai người đứng trước thi thể của nàng.
Sau trận tuyết thì có mưa, cả đường lầy lội. Vạt dưới xiêm y của hai người bị lấm bùn đất, cho thấy đi đường tốn không ít công sức.
Người đứng sau ăn mặc giống thị vệ, tay giơ cao dù, người đứng phía trước mặc áo choàng liền mũ màu xanh sau lưng thêu hoạ tiết kim tuyến hình tròn, mũ trùm trên đầu, vóc người khá cao, chỉ thấy người nọ cúi người xuống, từ trong tay áo rút ra khăn tơ lụa hoa lệ đắp lên mặt nàng, sau đó mới cúi người bế lên thi thể đã ướt nhẹp của nàng, tay của nàng mềm nhũn rũ xuống, trên mặt tràn đầy vết thi ban màu vàng, coi như là cách thật xa, nàng gần như cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, thế nhưng người nọ lại không có chút bài xích nào, ôm nàng xoay người rời đi.
Khuôn mặt tuấn mỹ sắc sảo đẹp như điêu khắc, xa lạ mà lại quen thuộc, như thế nào lại có thể là… Hắn?