Vừa tới giữa trưa, học sinh ở gần trường học đều về nhà ăn cơm, còn nhà ở khá xa như Tạ Miêu thì phải tự mang cơm theo.

Tạ Miêu cầm loại cà mèn tự chế mà vốn đã không còn được bán ở thời hiện đại, sau đó tìm một vị trí ấm áp ánh mặt trời và ngồi xuống cùng ba người em, vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn xong thì đến nhà vệ sinh rửa cà mèn rồi mới trở lại phòng học.

Lúc Tạ Miêu quay lại, cậu nhóc béo Vương Đại Lực ngồi phía trước cũng cơm nước xong xuôi, đang ở kia nhai đậu phộng "rột rột".

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn thấy cô, Vương Đại Lực vội nói: "Tạ Miêu, tớ đặt quyển vở lên trên bàn cho cậu đó."

"Uhm."

Tạ Miêu đã thấy được. 

Cô đặt hộp cơm qua một bên cho ráo nước, lấy khăn tay ra lau lau tay. Đang chuẩn bị cất vở vào thì Vương Đại Lực quay đầu, lại còn hỏi với vẻ có mấy phần không thể tin: "Tạ Miêu, cậu thật sự tự viết bài ghi chép này à?"

"Đúng vậy, sao vậy?"

"Trâu bò thật luôn á !" Cậu nhóc béo giơ ngón tay cái về phía cô, không hề tiếc lời ca ngợi của bản thân mình chút nào: "Mấy thứ thầy Lưu nói đó, tớ vốn đã quên mất vài chỗ rồi, vừa nhìn bài ghi chép của cậu là tớ nhớ lại hết. Cậu nhớ siêu thật đấy."

Thói quen ghi chép lại bài của Tạ Miêu hoàn toàn được nuôi dưỡng từ kiếp trước.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô không phải là loại học sinh vô cùng thông minh, không thể nào chỉ tùy tiện nghe một chút khi lên lớp thì đã có thể có thành tích thi tốt. Vì để những người khác không bỏ mình quá xa, cô chỉ có thể cố gắng nhớ rõ và ghi chép một cách chi tiết nhất có thể, thuận tiện cho việc ôn tập sau này.

Không ngờ mới mang thói quen này đến với thế giới này nửa ngày, lập tức được hai người liên tiếp khen ngược, lại còn là những lời khen ngợi thật lòng.

Là do kiểu ghi chép của cô quá hiện đại quá nâng cao, hay là do kỹ năng học tập của các học sinh trong niên đại này quá thấp?

Đột nhiên Tạ Miêu có loại cảm giác sảng khoái tựa như lão đại đã mãn cấp* không còn việc gì làm nên chơi lại từ đầu, rồi chèn ép người mới tại thôn Tân Thủ** bằng kinh nghiệm. 

*Nhân vật đạt tới cấp độ cao nhất trong trò chơi gọi là mãn cấp. 

**Đây là nơi dành cho người mới chơi khi tham gia game.

Thật sự có lỗi quá, ha ha.

Nhóc mập cũng không có nhiệt tình học tập, thuận miệng hỏi hai câu rồi tiếp tục ăn đậu phộng rang, còn nắm lấy Tạ Miêu, hỏi Tạ Miêu có muốn không, "Cây đậu nhà tớ năm nay thu hoạch sớm, đây là do chị tớ rang cho tớ sáng nay đó, rất thơm, cậu ăn không?"

Ở nhà, Tạ Miêu được cưng chiều, không thiếu chút đồ ăn đó, cô cười rồi lắc lắc đầu, không ăn.

Nhóc mập tự ăn "rột rột" hết cả nửa buổi chiều. Đợi cho tới khoảng tiết tự học cuối cùng của buổi chiều, rốt cuộc cậu không ăn nữa mà lại bắt đầu điên cuồng di chuyển ghế dựa, âm thanh lớn tới mức Tạ Miêu có hơi không tĩnh tâm để làm bài tập được.

Không còn cách nào khác, Tạ Miêu đành phải dừng bút lại, tính vỗ vỗ nhóc mậ[, hỏi cậu bị sao vậy.

Nhưng mà vừa vươn tay ra, vừa tính chạm đến sau lưng của Nhóc mập, đột nhiên thân thể đối phương lệch một cái, té ngã về phía lối đi nhỏ.

Lúc ấy, Tạ Miêu lập tức kinh ngạc.

Cô, cô còn chưa kịp đụng tới người mà, sao cậu ta lại bay ra ngoài rồi nhỉ?

Chẳng lẽ cô không chỉ thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước mà còn đột nhiên chiếm được Bàn Tay Vàng, sở hữu tuyệt thế thần công chỉ búng nhẹ là có thể đả thương người khác trong truyền thuyết sao?

Cô cũng không cảm giác cơ thể mình có dòng nước ấm chảy qua gì gì đó mà?

Ngay lúc Tạ Miêu vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ mà nhìn bàn tay trắng nõn của mình ngừng lại ở giữa không trung, đột nhiên "Ầm" một tiếng, Nhóc mập Vương Đại Lực bay tới bằng tư thế anh dũng của hổ đói vồ cừu non, đánh một quả rắm kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, tiếng nổ cực to. 

Tạ Miêu sửng sốt, tiện đà "Phụt" cười một tiếng.

Tên nhóc này, sẽ không vì che dấu âm thanh đánh rắm nên mới di chuyển ghế dựa lớn tiếng vậy chứ?

So với Tạ Miêu, tiếng cười của những người khác càng không che đậy gì rồi. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

Có mấy nam sinh còn ôm bụng vỗ bàn, cười đến mức ngay cả thắt lưng cũng không thẳng nổi, "Vương Đại Lực, cậu thật lợi hại, thả rắm cũng khiến chính mình văng từ đất bay lên trời luôn, a ha ha ha ha ha!"

Vương Đại Lực quỳ rạp trên đất với vẻ mặt ngơ ngác: "..."

Mình, sau này mình không ăn đậu phộng rang nữa T_T!

Tuy bị vỡ mộng đại hiệp cái thế nhưng chuyện này vẫn đủ khiến Tạ Miêu cười bò hết cả năm.

Trên đường tan trường, cô đã thay thế tên của Nhóc mập bằng cụm "có một bạn học trong lớp của chị" để kể cho ba đứa em nghe.

Nhóm Tạ Kiến Hoa cũng cười muốn xỉu, sau đó, tranh nhau chia sẻ chuyện xấu của bạn cùng bàn với cô. 

Suốt đường về nhà, bốn chị em họ mở cuốn bách khoa toàn thư toàn chuyện xấu, ngay cả Tạ Kiến Trung đang buồn vì mất viên bi, cũng thoáng xua tan một chút cảm giác buồn phiền và không nỡ quanh quẩn trong lòng.

Sau khi về nhà, vội vàng ăn cơm xong, giúp người lớn làm việc rồi đi chơi, Tạ Miêu thấy không tệ. Mấy đứa nhóc ở bên ngoài chơi cho đến trời tối mịt, chờ khi nhớ tới mình vẫn còn bài tập chưa làm xong thì đã là thời gian đốt đèn buổi tối rồi. 

Đời sống thật sự quá phong phú, Tạ Kiến Hoa cũng không có thời gian nghĩ tới chuyện khác, vội vàng làm bài tập, đánh răng rửa mặt xong thì lập tức chui vào chăn.

Lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thì cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, hoảng sợ ngồi dậy như bị bệnh sắp chết.

Toang rồi, toang rồi, toang thật rồi!

Cậu cứ nghĩ nghĩ sao hôm nay lại về nhà sớm như vậy, hóa ra là vì chị cậu không đợi Cố Hàm Giang, vừa tan học đã về thẳng nhà rồi.

Trời ạ, cậu đánh cược đúng hai ngày, thế mà thấm thoát đã sắp qua một nửa rồi. Nếu mà sáng mai chị cậu vẫn không đi tìm Cố Hàm Giang, không phải cậu sẽ thua sạch những viên bi bảo bối của mình hay sao?

Hèn gì cả một đoạn đường về này, tên nhóc Tạ Kiến Trung kia thua mà còn có thể cười vui như thế, thì ra chờ cả ngày là chỉ để xem chuyện cười của cậu.

Sắc mặt Tạ Kiến Hoa biến đổi mấy lần, ảo não tới mức muốn dứt khoát đập đầu vào tường cho rồi.

Thế nhưng mẹ cậu lại bị hành động này dọa sợ, "Sao vậy hả?"

"Không sao, không sao, con mộng du, xíu nữa là hết."

Tạ Kiến Hoa vội vàng nằm thẳng lại, nhìn đỉnh màn đen tuyền trên đầu, vắt óc nghĩ xem mình nên làm gì giờ.

Cho tới sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Miêu ngạc nhiên phát hiện Tạ Kiến Hoa thích ngủ nướng nhất nhà mình, thế mà hiếm khi dậy sớm. 

Lúc ăn cơm, cậu vẫn luôn nhìn chiếc đồng hồ nhỏ đặt trong phòng Vương Quý Chi, ăn xong lại thúc giục bọn họ khẩn trương xuất phát, đừng đến muộn. 

Cho tới bây giờ, Tạ Miêu vẫn chưa từng thấy cậu quá tích cực với đi học như vậy, không khỏi thắc mắc, "Em cứ vội vàng như vậy làm gì? Muốn lên lớp để sao chép bài à?"

"À? À, đúng đó, vậy mà cũng bị chị nhìn ra."

Tạ Kiến Hoa sờ gáy rồi cười ha ha, "Đêm qua đi chơi muộn quá, vẫn chưa làm bài tập xong."

"Chưa làm xong có gì mà sợ? Anh để sách bài tập ở nhà, nói quên mang theo là được rồi mà?"

Tạ Kiến Trung không xem trọng chuyện này, vừa nhìn đã biết cậu rất có kinh nghiệm.

Ngay cả Tạ Kiến Quân cũng gật đầu phụ họa, Tạ Kiến Hoa nhìn thấy mà phát bực. 

Anh chỉ hùa theo câu nói đầu của chị chúng ta mà thôi, hai người này kẻ xướng người họa để làm gì?

Gài bẫy câu à, sau đó cùng nhau thừa hưởng viên bi của cậu sao?

Lời lẽ của Tạ Kiến Hoa vừa chính nghĩa vừa hợp lý, "Em  nói cái gì vậy? Anh là người không thành thật vậy sao?"

Tạ Miêu: "..."

Sao chép bài tập không liên quan lắm với thành thật lắm đâu? Có phải cậu có hiểu lầm gì đó với hai từ "thành thật" này không?

Nếu Tạ Kiến Hoa vội đi học để sao chép bài tập, hôm nay nhóm Tạ Miêu cũng đi nhanh một chút.

Ai ngờ mắt thấy đã sắp tới cửa thôn, Tạ Kiến Hoa đột nhiên vỗ trán mình. 

"A! Em mới nhớ tới, tôi hôm qua làm bài tập quá muộn, em quên cất vở bài tập vào trong cặp sách rồi!"

Cậu nóng xong thì xoay người chạy về, "Chị, Kiến Quân, Kiến Trung, mọi người chờ em một chút nha! Em về lấy vở bài tập cái đã, sẽ quay lại rất nhanh!" Chỉ trong nháy mắt, cậu đã chạy đi thật xa.

Tạ Miêu có hơi không biết nói gì, "Tốc độ này của cậu, không đi thi chạy cự ly ngắn thì thật đáng tiếc."

Tạ Kiến Trung: "Chị quên rồi à, 100m, 400m, 1500m của đại hội thể dục thể thao năm trước. Anh ấy đều giành giải nhất cả."

Tạ Miêu: "..."

Đời trước, cô vốn không giỏi môn thể dục lắm, phải nhờ thầy giáo mắt nhắm mắt mở mới có thể đạt tiêu chuẩn, suy cho cùng cũng là vì từ nhỏ cô không có thói quen ngủ nướng và quên mang bài tập, ha ha. 

Tạ Kiến Hoa nói sẽ quay về cực kỳ nhanh nhưng Tạ Miêu và hai đứa em đợi ở cửa thôn hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của cậu.

"Lấy có quyển sách bài tập mà đến cả buổi như này à?" Tạ Kiến Trung chờ chán đến mức chịu không nổi, nhịn không được mà đá đá vào cỏ dại ven đường, "Chờ thêm một chút nữa thì chúng ta đều đi học muộn cả luôn, vậy thì anh ấy còn thời gian làm bài tập à?"

Tạ Kiến Quân nghĩ tới gì đó, kéo cậu qua một bên, nói thầm hai câu nho nhỏ với cậu. 

"Không cho anh ấy chơi kiểu như vậy!" Tạ Kiến Trung vừa nghe thì lập tức giậm chân, "Hôm qua, em..."

"Suỵt---"

Tạ Kiến Quân vội vàng dựng một ngón tay thẳng lên, ý bảo cậu rằng Tạ Miêu còn ở đây. 

Tạ Kiến Trung vội vàng che miệng lại, giọng nói cực nhỏ với vẻ oán giận: "Hôm qua em cũng đã thua rồi, em có nói gì đâu chứ?"

"Hôm qua em khuyên chị như thế nào, trong lòng em không có nhột chút nào sao?" Tạ Kiến Quân liếc mắt nhìn cậu. 

Sự tức giận của Tạ Kiến Trung lập tức giảm đi ba phần, "Em, không phải em chưa nói xong đã bị anh ngắt lời rồi sao?"

"Bây giờ nói những lời này thì có tác dụng gì? Vẫn nên khẩn trương nghĩ cách đi, lỡ như lát nữa Cố Hàm Giang đến đây..."

Tạ Kiến Quân nói được một nửa, đột nhiên im miệng, thậm chí còn muốn đánh mình một cái tát.

Cách đó không xa, hai bóng dáng quen thuộc đang đi một trước một sau về phía bên này. Cái người dáng người thẳng, môi mỏng mím chặt phía trước kia, cả người đầy hơi thở cô độc, không phải là Cố Hàm Giang trong miệng cậu vừa nãy thì còn là ai nữa.

Cậu đúng là mồm quạ đen!

"Anh Hàm Giang, anh chậm chút thôi, vừa rồi ra ngoài nhanh quá, em còn chưa đeo cặp lên lưng xong nữa nha."

Sáng sớm hôm nay, không biết vì sao Cố Hàm Giang đi học sớm hơn bình thường rất nhiều, điệu bộ cũng không hề đợi em họ Ngô Thục Cầm. Ngô Thục Cầm không dám oán trách anh, chỉ có thể chạy theo cả đường, gian nan theo sát phía sau người cao chân dài như anh.

Đang nói, người vẫn luôn bước đi như bay phía trước cô ta đột nhiên thả chậm bước chân.

Ngô Thục Cầm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Tạ Miêu và cặp anh em song sinh đang đợi ở trước cửa thôn. 

Còn tưởng rằng có thể kiên trì được bao lâu chứ, không ngờ lúc này chưa tới hai ngày mà lại mặt dày mày dạn đi tới gần rồi.

Trong mắt cô ta lộ vẻ khinh thường mà không hề che dấu chút nào, "Úi, đây không phải là Tạ Miêu sao? Tôi nhớ rõ hôm qua có người hỏi tôi là tại sao người ấy phải chờ anh Hàm Giang, dáng vẻ như không thích thú việc liên quan đến chúng tôi lắm. Thế mà hôm nay thay đổi rồi hả?"

Lời nói này không dễ nghe, vẻ mặt hai anh em Tạ Kiến Quân và Tạ Kiến Trung lập tức tối lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.

Tạ Miêu cũng không nói mà nhìn cô một cái.

Thấy Tạ Miêu không nói chuyện, Ngô Thục Cầm cho rằng cô không phản bác được, nhịn không được mà cười nhạo, "Sao không nói? Không phải hôm qua mồm mép cậu rất nhanh nhẹn..."

Mới vừa nói câu châm biếm đầu tiên, Cố Hàm Giang đột nhiên lạnh lùng liếc mắt một cái, khiến cho cô ta lấp tức ngậm miệng.

"Đi thôi." Bước chân Cố Hàm Giang tới bên cạnh Tạ Miêu thì hơi ngừng lại, hiếm khi mở miệng chủ động nói với cô một câu.

Tạ Miêu cũng không nhìn anh, biểu cảm như bình thường rồi di chuyển một bước về phía bên cạnh, kéo dãn khoảng cách với cậu ra.

Trong mắt Cố Hàm Giang hiện lên chút kinh ngạc, tiếp theo anh nheo mắt lại, nói với vẻ nguy hiểm: "Cậu lại dùng lạt mềm buộc chặt à?"

Tạ Miêu không ngờ Cố Hàm Giang sẽ chủ động nói chuyện với cô, cô vốn chỉ tính xem anh như người xa lạ, gặp mặt nhau thì không bắt chuyện là được.

Giờ phút này, Cố Hàm Giang hỏi như vậy, cô không thể nào không giải thích một câu cho bản thân mình: "Ngại quá, Kiến Hoa quên mang sách bài tập nên về lấy, chúng tôi ở đây chờ em ấy một lát."

Ý là, tôi không đợi cậu, có có thể đi khỏi một cách trơn tru rồi.

Cố Hàm iang nghe vậy, ngược lại trong đôi mắt đen kịt lại tăng thêm vài phần tìm tòi và nghiên cứu. Ánh mắt kia, biểu cảm kia, rõ ràng là viết chữ không tin. 

Ngô Thục cầm càng cười nhạo ra tiếng, "Cậu lừa ai đó? Hôm qua Tạ Kiến Hoa đi muộn, sao các người không đợi nó? Muốn đợi anh Hàm Giang thì cứ nói thẳng, tìm nhiều lý do như vậy làm gì? Vẻ mặt dày mày dặn và sự nhiệt tình trước kia của cậu đâu mất rồi?"

"Chị của tôi muốn chờ ai thì liên quan cái mẹ gì cậu? Nói không được thì câm miệng đi!"

Tạ Kiến Trung có vẻ thiếu kiên nhẫn nên nghe không nổi nữa, Tạ Kiến Quân cũng đứng phía trước Tạ Miêu, âm thầm bảo vệ cô ở sau lưng.

Tạ Miêu nghe thấy lời này, ánh mắt vốn đã lạnh xuống. Thấy hành động bảo vệ của hai cậu em này, tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên không ít, cười rồi hỏi hai người đối diện: "Hai người có biết hoa thủy tiên chết như thế nào không?"

"Chết như thế nào?"

Ngô Thục Cầm không ngờ cô đột nhiên hỏi vấn đề này, sững sờ hỏi ngược lại một câu.

Tạ Miêu: "Tự luyến* nên chết."

*Là kiểu người yêu và sùng bái bản thân một cái thái quá, họ xem thường những người xung quanh và coi mình là nhất. Tên tiếng anh là Narcissistic personality disorder hay còn gọi là "rối loạn nhân cách ái kỷ." Dưới góc độ khoa học, đây là một loại bệnh tâm lý, thuộc hội chứng rối loạn nhân cách, người bị bệnh này thường thổi phồng tầm quan trọng của bản thân trước mặt người khác. 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play