Âm thanh kích thích các giác quan của Ôn Dĩ Ninh.

Thân mình Ôn Dĩ Ninh run lên như điện giật, chân tay mềm nhũn, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể nào đứng lên được.

Trong lòng đang âm thầm trách cứ bản thân sao cứ nhất định phải đến đây lấy đồ, đôi tay cô khẩn trương chống đất, giãy dụa muốn đứng lên.

Bàn gỗ cùng kim loại va chạm vào nhau phát ra tiếng vang rất nhỏ, không bao lâu, Ôn Dĩ Ninh cảm giác được cằm cô bị người khác nâng lên.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô bị bắt ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Tự Chi.

Người đàn ông một tay chống cằm, từ trên cao bệ nghễ nhìn xuống cô, tầm mắt tán loạn lại giống như nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.

Ánh đèn mờ ảo phủ lên một lớp vàng sẫm trên đầu tóc anh, anh không đeo kính, mí mắt mỏng chỉ khẽ nhếch. Khí chất quanh thân giống như bị phá vỡ phong ấn trào ra, càng thêm lạnh lẽo thấu xương và hung hãn.

Khi hai ánh mắt giao nhau, hơi thở Ôn Dĩ Ninh như bị bóp nghẹt, nhất thời thất thần.

Nhưng suy nghĩ của cô rất nhanh bị kéo trở lại bởi lực đạo không thể bỏ qua đang túm lấy cằm cô.

Lực đạo ấy không khiến cô bị đau, trong cảm giác ôn nhu lại lộ ra vẻ bá đạo từng đợt, cũng khiến cô không có cách nào tránh né.

Bỗng dưng cô nghe thấy Thẩm Tự Chi cười khẽ một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ khàn khàn vừa mới tỉnh giấc, cười như không cười nhìn lướt qua cô.

 “Tôi còn tưởng là ăn trộm.”

Đồ vật chống cằm bị thu hồi lại, lúc này Ôn Dĩ Ninh mới nhìn rõ trong tay Thẩm Tự Chi là cái gì.

Là thứ cô nhìn thấy ở ảnh chụp, cây thước dạy học.

Không biết là do tưởng tượng lúc trước hay là do tư thế hiện tại, Ôn Dĩ Ninh chỉ cảm thấy xấu hổ mặt mũi nóng bừng lan đến cả lỗ tai, chật vật muốn đứng dậy.

Thẩm Tự Chi cúi người xuống, bắt lấy cổ tay cô, hơi dùng lực một chút, giúp cô đứng vững, sau đó chính mình lại ngồi xổm xuống.

Anh móc ngón tay vào tầng ngăn kéo trên cùng hỏi: “Trong này à?”

Ôn Dĩ Ninh gật gật đầu thì thấy anh kéo mở ngăn kéo, từ bên trong đem ra một cái máy.

 “Là cái này?” máy móc hình dạng kỳ lạ, Thẩm Tự Chi chưa thấy qua, trong giọng nói chứa vẻ nghi ngờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Dĩ Ninh giống như có chút ngượng ngùng, đưa hai tay nhận lấy, “Ừm” một tiếng, bước chân nhỏ mau chóng rời đi.

Lúc mở cửa, phía sau cô Thẩm Tự Chi cất giọng không mặn không nhạt nói: “Đây là nhà em, sau này có vào thư phòng cũng không cần giống như trộm vậy.”

Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng gật đầu, quay người đóng cửa.

Động tác của cô rất nhanh, váy ngủ xoay tròn quanh đầu gối, giống như từng từng lớp lớp làn sóng dâng lên.

Đối diện với ánh đèn vàng mờ ảo, đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp chiếu vào mắt Thẩm Tự Chi.

Lại rất nhanh bị ngăn cách bởi cánh cửa.

Một lát sau.

Thẩm Tự Chi cầm lấy mắt kính, đeo lên mặt, che lấp đi sóng ngầm mãnh liệt trong mắt.

Đầu ngón tay lướt qua hoa văn trên thước dạy học, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lại cầm lấy di động, mở khung chat lên.

-

Cái máy Ôn Dĩ Ninh lấy là một chiếc máy làm kẹo bông.

Từ nhỏ cô đã thích ngọt, đặt biệt yêu sâu sắc kẹo bông. Nhất là năm mười sáu tuổi cô mua được một chiếc máy làm kẹo bông, kể từ đó lại càng không thể kiểm soát được mức độ yêu thích với nó.

Khi không có linh cảm hoặc buồn miệng, cô thường sẽ làm một cái kẹo bông thật lớn, vừa làm vừa ăn.

Ngay lúc cô đang khởi động máy làm kẹo bông, bỏ một muỗng đường cát vào trong máy, màn hình di động bỗng chốc sáng lên, màn hình hiển thị tên Thẩm Tự Chi.

[Thẩm Tự Chi: Giúp tôi pha một ly cà phê.]

Tay đang cuốn kẹo bông của Ôn Dĩ Ninh run lên, một chiếc kẹo bông hình dạng hoàn mỹ bỗng chốc trở nên xiên xiên vẹo vẹo.

Cô vội vàng bấm nút tạm dừng, pha cho Thẩm Tự Chi một ly cà phê trước.

Cách sử dụng máy pha cà phê ở nhà rất đơn giản, sau khi Ôn Dĩ Ninh cài đặt xong, cô lại chú ý đến máy làm kẹo bông gòn.

Chỉ là có chút thất thần.

Cô cầm một que tre, quay vòng tròn bên trong máy làm kẹo.

Suy nghĩ của chính mình cũng quay vòng theo, không ngừng xoay vòng xoay vòng.

---Vì sao mỗi lần ở cùng một chỗ với Thẩm Tự Chi, bản thân cô lại giống như ăn trộm vậy?

……

Mắt thấy hình dạng của kẹo bông gòn ngày càng kỳ lạ không thể khống chế được, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên thấy phiền muộn trong lòng, dứt khoát ngắt luôn nguồn điện.

Có lẽ là có quá nhiều bí mật muốn che dấu đi.

Bí mật cần che dấu quá nhiều, sẽ sợ bóng sợ gió.

Đặc biệt là, ngay cả khi cảm xúc dâng trào sắp không khống chế được tràn ra ngoài, cũng tuyệt đối…..

Tuyệt đối, không thể để anh phát hiện ra.

-

Ôn Dĩ Ninh lại đi vào thư phòng lần nữa, Thẩm Tự Chi đang xem tư liệu trên máy tính trước mặt.

Cặp kính gọng vàng đã được đeo lại ngay ngắn, vẻ lạnh lùng thấu xương cùng tính xâm lược mới rồi đã tản đi không còn sót lại chút gì, thần thái chuyên chú khi làm việc mang lại cảm giác là một giáo sư nghiêm túc.

Thước dạy học bên cạnh vẫn chưa cất đi, ánh mắt Ôn Dĩ Ninh dừng lại ở trên đó, vẫn nhịn không được rùng mình một cái.

Cảm xúc ấy thật sự quá khó quên.

Lúc Thẩm Tự Chi làm việc khí tức rất mạnh, Ôn Dĩ Ninh sau khi tiến vào nhịn không được thả nhẹ bước chân.

Một tay cô bưng ly cà phê, một tay cầm kẹo bông gòn, đi đến bên cạnh Thẩm Tự Chi, nhịn không được nhìn thoáng qua màn hình.

Trên màn hình toàn là tiếng Anh, Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy liền đau cả đầu, đem cà phê đặt xuống, yên lặng xoay người đi.

Đúng lúc Thẩm Tự Chi xem xong một dòng văn kiện cuối cùng, tắt cửa sổ, thuận tiện nói cảm ơn, lực chú ý dừng ở đồ vật hình dáng kỳ cục trên tay Ôn Dĩ Ninh, “Đây là cái gì?”

 “…… Kẹo bông gòn.” Ôn Dĩ Ninh quay đầu lại, hiển nhiên rất tự ti về việc mình đã làm, “Anh có muốn thử chút không, ngọt á.”

Ánh mắt Thẩm Tự Chi dừng lại trên kẹo bông gòn hai giây, lại mở một hộp thoại trên màn hình.

“Tôi không ăn đồ ngọt.”

Ôn Dĩ Ninh “A” một tiếng, bỗng nhiên nhìn thoáng qua màn hình, avatar của người kia, hình như là một cô gái xinh đẹp.

Cô gái kia chat đều dùng tiếng Anh, Ôn Dĩ Ninh nhìn không rõ lắm, cũng đọc không hiểu. Nhưng bởi vì đối phương dùng rất nhiều dán nhãn, nên ít ra cô cũng có thể đoán được, hai người bọn họ nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Tốc độ trả lời của Thẩm Tự Chi rất nhanh, hơn nữa cũng không phải kiểu qua loa có lệ.

Bước chân Ôn Dĩ Ninh dừng lại một chút.

Cô vẫn cho rằng kiểu người như Thẩm Tự Chi sẽ không thích dùng ứng dụng mạng xã hội để giao lưu với người khác, ít nhất là khi cô tiếp xúc với anh trong ngày hôm nay, cô cảm thấy là như thế.

Nhưng có lẽ cô đã nhầm.

Cũng có khả năng là, anh không thích giao tiếp quá nhiều với những người không quan trọng.

Hơn nữa.

Cô hình như chưa hỏi, Thẩm Tự Chi có phải còn độc thân hay không.

Ôn phu nhân chưa nói qua lần nào, anh cũng chưa bao giờ để lộ ra.

Chẳng may, cô lại hiểu sai ý tứ của Ôn phu nhân, tự mình suy nghĩ nhiều thôi.

Một khi suy nghĩ này được khơi dậy, nó giống như nước thấm dần vào đất, không ngừng lan tràn ra.

Nghĩ lại cũng phải thôi.

Thẩm Tự Chi đã 29 tuổi, nhiều năm như vậy không quen mấy người bạn gái, có vẻ cũng không thể nào tin nổi.

Đặc biệt là tư tưởng nước ngoài tương đối cởi mở, anh lại có địa vị như vậy….

Trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác rầu rĩ, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên cảm thấy không khí trong thư phòng khiến cô không thể nào thích ứng nổi.

Rõ ràng không phải là vấn đề cô nên chú ý, đối với anh mà nói, cô không chừng chỉ là một nhân vật “Chủ nhà”, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một “em gái trước nay chưa từng quen”.

Cô cũng không dám hỏi Thẩm Tự Chi, sợ rằng anh lại có ấn tượng “thích xen vào chuyện của người khác” với cô.

Kẹo bông gòn vì quá lâu không động đến, lớp bên ngoài đã ẩm ướt rồi, bắt đầu tan ra.

Ôn Dĩ Ninh không muốn tay mình trở lên nhớp nháp nhão dính, cô rút một tờ giấy trên bàn làm việc bao lấy que tre, cái miệng nhỏ nhắn cắn một ngụm lớp bên ngoài.

Thẩm Tự Chi mắt nhìn thẳng, bưng ly cà phê nhẹ nhấp một ngụm, tư thế tao nhã, lại có chút cảm giác tinh thần chán nản sa sút.

Anh buông ly xuống, đầu ngón tay gõ vào thành ly, phát ra từng tiếng gõ nặng nề.

 “Ăn đồ ngọt nhớ phải súc miệng, cẩn thận sâu răng.”

Ôn Dĩ Ninh dùng ngón áp út lau đi chút đường dính trên khóe miệng, cảm xúc mất mát vẫn chưa tán đi, không biết phải đáp lại anh thế nào.

Một câu nói quẩn quanh bên miệng hồi lâu, mãi mới lên tiếng: “Anh cũng phải chú ý sức khỏe, đừng thức khuya như vậy.”

 “Tình huống đặc biệt.” Thẩm Tự Chi lại mở một văn kiện, trả lời ngắn gọn: “Ban ngày còn có một hội thảo, phải chuẩn bị một chút.”

“Như vậy a……”

 “Ở đại học Hải Thành, liên quan đến thiên văn, mở cửa tự do.” Thẩm Tự Chi tiếp tục nói: “Em cảm thấy hứng thú, cũng có thể tới.”

 “Hả?” Ôn Dĩ Ninh không nghĩ tới Thẩm Tự Chi sẽ mời cô, dù sao với danh tiếng của Thẩm Tự Chi, nhất định không thiếu người đến dự.

 “Tôi muốn đến đó sớm một chút. Nếu em có đi, nhớ mang giúp tôi một phần cơm trưa.” Thẩm Tự Chi giải thích,  “Thẻ căn tin chưa được cấp, buổi chiều tôi còn phải ở lại trường xử lý chút việc, không có thời gian ra ngoài ăn.”

Bộ dáng nghiêm túc, cũng không giống như đang tìm cớ.

Ôn Dĩ Ninh cũng tốt nghiệp đại học Hải Thành, biết đồ ăn bên ngoài như thế nào, Thẩm Tự Chi chắc chắn không vừa ý.

Thì ra là muốn cô mang giúp cơm trưa.

Ôn Dĩ Ninh tự hỏi một hồi, vui vẻ đáp ứng.

Trong chớp mắt đưa lưng về phía Thẩm Tự Chi, cô không nhìn được nụ cười thành công của đối phương chợt lóe lên rồi biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play