4.

Cố Quân Chi quả thực không thể tin được, sau khi anh ta nói cảnh ngộ đáng thương của mình từ nhỏ đến lớn, giống như cải trắng, câu chuyện của tôi chỉ kết thúc bằng hai câu.

Ánh mắt của một người muốn giấu cũng không giấu được, Cố Quân Chi gắt gao nhìn chằm chằm tôi, giống như nếu tôi không nói thêm hai câu, chính là vô tình vô nghĩa cố tình gây sự.

Tôi chỉ có thể lấy ra một nắm hạt dưa để vào trong lòng bàn tay anh ta. Hạ thấp giọng nói cho anh ta biết: “Ba tôi nói, ông ấy nghi ngờ người hạ đ//ộc trại gà, là cậu hai của anh…”

Lời nói của tôi, thành công khiến Cố Quân Chi chấm dứt cuộc trò chuyện bí mật giữa chúng tôi.

“Không nói nữa, đều là chuyện quá khứ rồi.”

Tôi nở nụ cười: “Đừng, đừng, đừng.”

Cố Quân Chi nhanh chóng chuyển đề tài.

“Đêm hôm khuya khoắt Thẩm tổng một mình chạy ra ngoài làm gì?”

Tôi lúc này mới nhớ tới, tôi là tới đây chơi ném ph//áo! Hơn nữa còn là thuận theo con trai của anh họ tôi.

Lúc này chia một hộp cho Cố Quân Chi.

“Này, chơi ném ph//áo bao giờ chưa?”

Ánh mắt Cố Quân Chi hiện lên vẻ khinh thường: “Cái này có ai mà chưa từng chơi qua, nhưng đây là cho trẻ con chơi, cô không cảm thấy ấu trĩ sao?”

Tôi: “Đối với trẻ con mà nói có thể sẽ cảm thấy ngây thơ, nhưng đối với người lớn như tôi mà nói, là vừa vặn.”

Nói xong, tôi ném một viên lên người anh ta. Ph//áo n//ổ ầm ầm.

Cố Quân Chi sửng sốt một chút. Tôi thấy anh ta sững sờ, lại ném thêm mấy viên. Lần trước không chịu ăn cơm cùng tôi, ném anh ta mấy viên cho hả giận.

Nơi này có một nhân vật phản diện đang méo miệng cười: Không chiếm được, vậy hãy hủy diệt anh ta! Ha ha ha!

Lúc này Cố Quân Chi mới kịp phản ứng, muốn trả thù tôi, ném vào người tôi. Nhưng làm sao tôi có thể cho anh ta cơ hội này?

Thừa dịp anh ta sắp động thủ, tôi đã kịp quay đầu bỏ chạy trước, chạy như đ//iên còn không quên lắc lắc đôi dép bông. Còn ngứa đòn mà kích thích anh ta.

“Đuổi theo tôi đi, không đuổi được hả.”

Vừa nói, còn vừa lấy pháo ném vào anh ta.

Thứ này đụng phải đồ vật sẽ nổ ngay, ném vào người anh ta khẳng định rất vui, nếu rơi xuống đất cũng có thể dọa anh ta nhảy dựng.

Cố Quân Chi cũng đuổi theo công kích tôi, nhưng thân thủ tôi linh hoạt, anh ta không ném được vào tôi, chỉ chốc lát sau đã chạy trối chet.

“Dừng dừng dừng, đình chiến, tôi hết đạn dược rồi.”

Lúc này tôi mới kịp phản ứng, tôi mang theo tổng cộng ba hộp, chia cho anh ta một hộp, tôi còn hai hộp. Hiện tại anh ta dùng hết rồi, nhưng tôi vẫn còn.

Tôi đứng lại, chống nạnh cười lớn.

“Ha ha ha……”

Đang lúc tôi cười đắc ý, không biết một đứa bé từ đâu chạy tới đứng bên cạnh, trên tay cầm pháo hoa tạo hình Gatling.

Đứa bé vừa chạy, họng pháo kia còn kêu “tách tách tách”, lửa xanh b//ắn ra. Ánh mắt tôi mở to, ghen tị quá đi~~

Cố Quân Chi thấy tôi sững sờ nhìn pháo hoa trên tay đứa bé, hỏi tôi: “Muốn?”

Tôi vô sỉ trả lời: “Muốn c//ướp!”

Nhận ra mình đang nói gì, tôi vội vàng giải thích.

“Tôi không khuyến khích một đứa nhỏ như vậy lại chơi những thứ dễ ch//áy và nguy hiểm này, vì tôi chưa từng chơi nó khi còn nhỏ.”

Cố Quân Chi nghẹn nửa ngày, nhịn không được “Xì” một cái, cười ra tiếng. Đứng dậy đi tới bên cạnh tôi, túm lấy tay áo tôi: “Đi!”

Tôi bối rối: “Làm gì?”

Cố Quân Chi: “Dẫn em đi mua.”

Tuy rằng tôi đã là một “đứa nhỏ” hơn 280 tháng, nhưng ai có thể từ chối khi có người mua pháo hoa cho mình chơi chứ?

Hơn nữa người kia, còn vô cùng đẹp trai. Tôi lập tức đáp ứng.

“Cố tổng, tôi không nhận hối lộ riêng…”

Ngón tay Cố Quân Chi đặt lên môi tôi, thấp giọng ghé sát vào tai tôi nói: “Suỵt! Không phải đã nói rồi, không gọi như này nữa sao? Em gọi anh là Cố Quân Chi là được.”

“Thẩm tổng tên là gì?”

Khóe miệng tôi đ//iên cuồng nhếch lên, nhân cơ hội cũng nhéo môi anh ta một cái. Mềm mại, thật là đẹp…

“Gọi tôi là Thẩm Huyên.”

Cố Quân Chi bị tôi bóp thành miệng gà con, mơ hồ không nói rõ lời: “Ưm… Được, em buông tay…”

5.

Cố Quân Chi dẫn tôi đi mua rất nhiều pháo hoa. Có kiểu Gatling, “tách tách tách” bốc lên lửa xanh.

Có loại cầm tay, kiểu gậy phép.
……

Và “biu biu”, pháo hoa b//ắn ra bong bóng, ông chủ nói một giây 1000 bong bóng. Chúng tôi tràn đầy mong đợi, kết quả thật sự một giây một ngàn bong bóng.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Tôi: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Ông chủ, ông đây là quảng cáo sai sự thật!”

Ông chủ phất tay, vui tươi hớn hở nhìn tôi: “Vậy cô nói có đúng 1 giây thổi ra 1000 cái bong bóng không?”

Cảm giác thì đúng là có nhiều thật…

Tôi: “Một giây đã hết, tôi còn có thể đếm được sao?”

Ông chủ đưa cho chúng tôi một cái pháo hoa khác.

“Không sao, từ từ b//ắn, từ từ đếm.”

Sau đó nói với Cố Quân Chi: “Vậy cậu là đối tượng của cô ấy hả? Mau trả tiền!”

Cố Quân Chi đỏ mặt trả tiền. Tôi nhạy bén phát hiện, anh ta vậy mà không hề phản bác!!!

Vì thế, chúng tôi cảm thấy bị hố, lại cầm theo một đống pháo hoa, chạy trên bãi đất trống đếm bong bóng. Đúng lúc đó, đứa trẻ vừa chơi với Gatling lại đi ngang qua chúng tôi, lộ ra vẻ bối rối.

“Chú dì, hai người chụp một tấm hình, sau đó đếm bong bóng trên ảnh không được à?”

Tôi: “……”

Cố Quân Chi: “……”

Bạn nhỏ, chỉ là chú dì nhàn rỗi đến nhàm chán thôi. Cách làm của những người lớn tuổi vẫn còn độc thân con không hiểu được đâu.

Đêm đó, tôi và Cố Quân Chi b//ắn pháo hoa rất lâu. Chủ yếu là do ông chủ đưa quá nhiều pháo hoa, tôi không nỡ bỏ chúng.

Bắn xong, chúng ta phần ai nấy về nhà ngủ. Sáng sớm hôm sau, cả nhà dậy sớm, nói muốn ra ngoài chúc tết.

Không nghĩ tới, con trai của anh họ tôi vừa nhìn thấy tôi, liền lớn tiếng ồn ào tố cáo.

“Hôm qua cô tr//ộm ném pháo của con! Tr//ộm ba hộp!”

Oops, thật xấu hổ. Tôi lập tức che mặt, nhỏ giọng nói với cháu trai: “Cháu có chứng cứ không, nhân chứng đâu, vật chứng đâu?”

Cháu họ càng ồn ào hơn.

“Lương Húc Húc đã nhìn thấy hết rồi! Hôm qua cậu ấy thấy cô chơi ném pháo của con, còn cùng… còn cùng chú Cố Quân Chi đi vào rừng cây nhỏ!”

Cái quái gì thế? Lương Húc Húc là ai?

Đúng lúc này, một đứa bé cả người mặc đồ phong cách thể thao, tóc nhỏ được chải về phía sau, chải đến bóng loáng sáng chói đi tới.

Xem ra là được ăn mặc chỉnh tề xong nên đi chúc tết. Chính là đứa bé đêm qua chơi pháo hoa Gatling.

Không có bằng chứng vật lý, nhưng có người làm chứng. Theo lời người lớn thì trẻ con không nói dối.

Vì thế, tôi mua cho cháu họ một hộp pháo hoa lớn, coi như bồi thường. Tôi bồi cũng bồi rồi, nhưng chuyện này vẫn chưa xong.

Ông bà nội tôi dẫn theo bác cả, bác hai còn có chồng cô ba tới nhà họ Tô. Muốn hỏi Cố Quân Chi chuyện tối qua chui vào rừng cây nhỏ cùng tôi là sao.

Cố Quân Chi nhìn tôi, tôi nhìn Cố Quân Chi.

Dưới cái nhìn chăm chú của mấy chục đôi mắt bà con họ hàng nhà anh ta, cùng mấy chục đôi mắt của người nhà tôi, chúng tôi thấy được cả mồ hôi lạnh trên trán nhau.

Ba tôi nhỏ giọng hỏi tôi: “Con gái, chuyện gì xảy ra vậy?”

Tôi vốn muốn nói, chỉ là trùng hợp gặp nhau, rồi cùng đi bắn pháo hoa. Nhưng ở nơi này, tin đồn lan truyền rất nhanh.

Cả hai chúng tôi đều có thân phận bí mật không thể công khai, trên lý thuyết chúng tôi không thể quen biết.

Nếu tôi nói như vậy, người ta truyền ra ngoài rằng con gái nhà họ Thẩm chúng tôi không có quy củ, mới gặp người ta một lần đã chui vào rừng cây nhỏ, tôi chẳng phải sẽ mất hết mặt mũi sao?

Suy nghĩ một chút, chỉ có thể giả bộ đỏ bừng mặt, dùng bả vai đụng vào Cố Quân Chi một cái.

“Con…đã nhìn trúng anh ấy.”

“Con cảm thấy, Cố Quân Chi rất tốt.”

6.

Lời của tôi, khiến Cố Quân Chi sững sờ tại chỗ. Ánh mắt có chút né tránh, dời tầm mắt đi.

Nhưng tôi nhạy bén phát hiện ra, lỗ tai của anh ta dường như đỏ lên.

Này! Thật là một thiếu niên ngây thơ!

Tôi đây không thể lộ ra vẻ quá mạnh mẽ, tránh cho anh ta bị dọa chạy. Tôi hạ giọng, nghiêm trang tiến lại gần, nói cho anh ta biết: “Kế sách tạm thời.”

Cố Quân Chi ngẩn ngơ, ánh sáng trong mắt không biết sao lại tối đi.

Ái chà……Cái này sao nhìn có chút giống như thất vọng vậy? Cố Quân Chi sẽ không phải cũng nhìn trúng tôi chứ?

Vậy tôi sẽ không khách khí.

Ba Cố Quân Chi là loại người si tình, nể tình gen si tình nhà anh ta, tôi đây sẽ không thể bỏ qua cho anh ta.

Tôi là một nữ tổng tài bá đạo, có thể có thành tựu như ngày hôm nay, khẳng định không phải là người lề mề. Một cô gái thẳng thắn, giỏi nhất chính là nắm bắt cơ hội, sau đó mua vé lên xe.

Tôi: “Anh cứ cho là thật, vậy cũng không sai.”

Sau đó, ánh mắt Cố Quân Chi quả nhiên “tách” một cái sáng lên. Anh chàng ngây thơ, tôi còn không nắm được anh à?

Cố Quân Chi kéo tôi, xoay người tôi lại, vui vẻ nói với tôi: “Vậy… vậy bây giờ anh sẽ bắt đầu theo đuổi em.”

Tôi đập lên vai anh ta: “Này! Đã quen biết nhau rồi còn theo đuổi cái gì nữa?”

“Đợi lát nữa chúng ta đi dạo, tìm một chỗ uống cà phê, xem phim gì đó…”

Cố Quân Chi rất đồng ý: “Đều nghe theo Huyên Huyên.”

Tôi nói: “Gọi Huyên Huyên gì chứ? Như vậy không phải khách sáo quá sao?”

Cố Quân Chi mở to đôi mắt trong suốt thoạt nhìn có chút đơn thuần hỏi tôi: “Vậy phải gọi là gì?”

Tôi: “Gọi vợ đi!”

Hai chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên cảm thấy phía sau có một luồng sát khí.

Quay đầu nhìn lại, ba tôi không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau chúng tôi, ánh mắt kia nhìn chằm chằm Cố Quân Chi, nắm chặt nắm đ//ấm.

Mắt thấy, nắm đấm to như nồi đất sắp chào hỏi mặt Cố Quân Chi. Tôi lập tức ôm lấy ba tôi, hắng giọng gào lên.

“Ba! Ba! Con và Cố Quân Chi thật lòng yêu nhau!”

Cố Quân Chi cũng ở một bên tiếp lời.

“Đúng, chú, con sẽ đối xử tốt với Thẩm Huyên!”

Ba tôi không biết tình huống của Cố gia: “Cậu là một kẻ phá sản không học vấn không nghề nghiệp, làm sao xứng với con gái tôi? Cậu đối xử tốt với con bé? Cậu lấy gì để đối xử tốt với nó?”

Mẹ tôi ở một bên thúc ba tôi một cái, chỉ chỉ ba Cố Quân Chi.

“Ba của thằng nhóc này, là tổng giám đốc tập đoàn XX, trong nhà có mấy chục tỷ, chỉ có một đứa con trai, ba nó ngay cả bạn già cũng không có.”

Giọng ba tôi đột nhiên nhỏ đi, dường như ý thức được, vừa rồi mình nói chuyện với Cố Quân Chi hơi lớn tiếng.

“A…… Vậy cũng không được!”

“Cái này…… cũng chưa xứng lắm!”

Tuy rằng ba Cố Quân Chi có tiền, nhưng trong mắt ba tôi, tôi là sinh viên ưu tú, là trụ cột của công ty ông, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tương lai.

Cố Quân Chi, đứa con trai ngốc của một địa chủ, nhất định là không được.

Ông ấy còn chưa nói xong, họ hàng nhà tôi đã dẫn đầu đi ra phá đám.

“Với đức hạnh của con gái anh, anh còn ghét bỏ người khác à?”

“Tốt nghiệp đại học hai năm còn chưa tìm được công việc, ở nhà ăn bám, còn thiếu nợ hơn 10 vạn tiền vay internet cùng thẻ tín dụng, con trai nhà họ Cố có thể coi trọng nó, thì nên vui mừng mới đúng!”

Lúc này ba tôi mới ý thức được, hình tượng của tôi trong mắt người trong thôn không tốt lắm, không thể nói tiếp những lời ghét bỏ Cố Quân Chi.

Ở trong lòng ba Cố Quân Chi, Cố Quân Chi cũng là tiểu bảo bối của ông ấy, nghe được tôi là người như vậy, lúc này cũng có chút không đồng ý.

Nhìn thấy biểu tình của ba mình, Cố Quân Chi vội vàng kéo ông ấy qua một bên giải thích. Tôi cũng lôi kéo ba mẹ tôi giải thích một lần.

Lúc này ba mẹ hai nhà mới hiểu được, thì ra, chúng tôi đều là giả bộ.

Ba tôi và ba Cố Quân Chi bắt tay giảng hòa, hận vì gặp nhau quá muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play