Phong Hữu Trí không ngờ trên đường trở về sẽ gặp được cô, giống như đang chứng thực những lời Thịnh Kinh Lan nói trong điện thoại.
“Lúc trước có người cướp cô ấy khỏi tay cậu, bây giờ cậu không muốn bắt những người đó sao?” Thịnh Kinh Lan vừa mở miệng đã khơi gợi oán hận và lửa giận của anh.
“Đương nhiên tôi muốn.” Anh nằm mơ cũng muốn những người đó bị pháp luật trừng phạt, nhưng mà Văn Điệp đã mất trí nhớ, manh mối cũng đứt đoạn.
“Người mất trí nhớ thiếu cảm giác an toàn, cô ấy ở trong trấn nhỏ quá lâu và cũng đã quen với cuộc sống hiện tại, nên vô thức cảm thấy thoải mái. Nhưng nếu ngày nào đó cô ấy khôi phục lại trí nhớ, những chuyện xảy ra như một cái kết đã định trước, nhớ rằng cậu tìm được cô ấy nhưng không nhận cô ấy…” Từng câu từng chữ của Thịnh Kinh Lan như một bước đệm, tích lũy sức mạnh đến tận cùng rồi cuối cùng ném ra một câu: “Cậu không sợ cô ấy hận cậu à?””
Chữ “hận” này đập mạnh vào trái tim Phong Hữu Trí, ép anh không thở nổi.
Thịnh Kinh Lan dùng từ ngữ sắc bén, từng dao từng dao đâm vào lòng người: “Hoặc là, cậu rộng lượng đến mức có thể chắp tay dâng cho người khác, tận mắt nhìn cô ấy gả cho người đàn ông khác, sinh con dưỡng cái cho người khác, cậu cũng không bận tâm không hối hận?”
Hàng loạt câu chất vấn khiến Phong Hữu Trí dần dần bị đả kích, siết chặt nắm đấm đến mức nổi đầy gân xanh: “Đủ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play