“Tới rồi.”

“Đây là trà lâu, nếu anh không có việc gì gấp thì có thể ở đây đợi mưa tạnh.” Ôn Từ thu ô che mưa lại rồi gác nó vào khu để ô dù.

Vừa rồi ở trên phố, người đàn ông này đã dầm mưa giúp cô nhặt được cài áo, để cảm ơn, cô tìm cho anh một nơi tránh mưa.

Đây là một quán trà kiểu Trung Quốc, phong cách trang hoàng tràn ngập cảm giác phương Đông, gia cụ bằng gỗ, cây xanh thanh nhã, cửa sổ tinh xảo được khắc hình hoa thiết kế tinh tế, để lộ hơi thở nồng đậm kiểu Trung Quốc mới.

Thịnh Kinh Lan nhìn quanh, ngón tay đặt lên khuỷu tay, biểu cảm thản nhiên.

Đưa người đến dưới mái hiên, Ôn Từ tự giác cách xa anh một chút: “Tôi muốn đi tìm bạn, anh cứ tự nhiên.”

Cô là khách quen của quán trà, không cần hẹn trước hay gọi món mà đi thẳng lên nhã gian trên lầu.

Bóng hình xinh đẹp yểu điệu đi ngang qua trước mặt Thịnh Kinh Lan, hoàn toàn không cho anh cơ hội mở miệng.

Ánh mắt người đàn ông khẽ chuyển động, tầm mắt vượt qua không gian bám theo bóng dáng bước lên lầu ấy, thờ ơ đi về phía bàn trà gần cửa sổ.

Nhã gian trên lầu hai.

Ôn Từ quen thuộc đẩy cửa ra, một cô gái tóc xoăn kiểu cổ điển ngồi bên trong, hoa tai màu vàng, đôi môi đỏ mọng, hoàn toàn không hợp với trà thất u ám tĩnh lặng.

Chủ tiệm trà là bạn bè lâu năm của cô, tên Sa Sở.

Sa Sở nghe tiếng thì ngẩng đầu, hơi nhướng mày, còn nâng giọng lên: “Cuối cùng cũng tới rồi.”

Trong nhà ấm áp, Ôn Từ cởi áo khoác, tay vuốt sườn xám ngồi xuống phía đối diện cô ấy.

Hai chân khép lại, tư thái ưu nhã.

Sa Sở tự rót cho cô một ly trà: “Đây là trà tôi mới nấu, mau nếm thử xem.”

Ôn Từ thoáng nhìn ấm trà trong suốt trên mặt bàn, lá trà màu xanh đậm trôi nổi xoay quanh trong nước, như chồi non ngày xuân.

Ôn Từ chưa từng chính thức học văn hóa trà, chỉ là quen Sa Sở đã lâu nên cô càng ngày càng hiểu biết về phương diện này. Cô nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lập tức khen: “Trà xanh lần này không tệ, hương thơm thanh nhã thuần hậu, rất hợp với mùa xuân.”

Cô không hề khen kiểu có lệ mà là nghiêm túc hưởng thụ tư vị trong đó: “Bên trong còn có một vị nhàn nhạt, tôi không biết là gì nhưng rất hợp với nhau.”

Sa Sở vỗ tay cho vị giác nhạy bén này, móng tay màu đỏ thắm làm ngón tay càng thêm thon dài: “Vị giác của cô nhạy bén thật đấy, tôi có bỏ thêm ba gam hoa mai mơ trong đó.”

Có người cùng sở thích nên có thể nói chuyện rất lâu, đến tận khi điện thoại Ôn Từ đổ chuông, không khí trong phòng trà mới gãy ngang.

Liếc mắt nhìn tên người gọi tới, Ôn Từ không cần lảng tránh mà nghe trực tiếp luôn.

Trong phòng trà tối tăm yên ắng, Sa Sở ngồi đối diện cũng nghe thấy giọng nữ vang lên rõ ràng bên đầu kia điện thoại: “A Từ, em gặp chút vấn đề trong lúc thêu, em qua tìm chị hỏi chút nha.”

Tô Hòa Miêu vẫn chạy tới.

Ôn Từ bất đắc dĩ đỡ trán: “Em ấy kiếm cớ cũng vất vả thật chứ.”

Sa Sở trấn an: “Con bé vẫn còn nhỏ, ham chơi cũng rất bình thường.”

“Bác Tô đưa em ấy đến nhà họ Ôn là để trị cái tính của em ấy.” Ôn Từ nhớ lại lời dặn của bà ngoại trước khi đi, áp lực tăng gấp bội.

Tô Hòa Miêu vẫn còn nhỏ, đang là sinh viên năm nhất.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba cô ấy ghi danh vào trường đại học ở thành Nam, cứ tưởng từ giờ có thể thoải mái vỗ cánh, trời cao mặc chim bay.

Ai ngờ nhà họ Tô có người quen ở thành Nam, lập tức đóng gói nhét cô ấy vào nhà họ Ôn.

Ban đầu Tô Hòa Miêu cũng rất có hứng thú với kiểu thêu Tô Châu mà cô ấy chưa từng tiếp xúc, lại cảm thấy theo học đại sư thêu thùa cấp thế giới nghe rất gì và này nọ nên bị bố lừa bái sư.

Đến khi bắt đầu học hành nghiêm túc, Tô Hòa Miêu mới biết hối hận.

Tiếc là cô ấy không có đường đổi ý, ngoại trừ lúc đi học thì gần như lúc nào cô ấy cũng ở đây với danh nghĩa đồ đệ, theo Tống Lan Chi học tập.

Tuy Ôn Từ đã dặn cô ấy hoàn thành bài tập bà ngoại giao, nhưng cũng không thể quản quá gắt. Cô nhanh chóng đáp lời: “Được rồi, tôi xuống đợi em ấy đây.”

“Cũng được.” Sa Sở để cô đứng dậy, tay phải khẽ xoa xoa vai trái, “Hôm nay ở phòng trà đã lâu, đến cổ cũng mỏi, tôi đi xuống xem khách thế nào.”

Hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng trà.

Lúc bước xuống cầu thang, Ôn Từ lơ đãng liếc nhìn, thoáng thấy bóng dáng bên cửa sổ kia.

Bấy giờ bên cạnh Thịnh Kinh Lan đã có thêm hai tên đồng bọn.

Họ đi thẳng từ Linh Lung Các tới đây, thấy Thịnh Kinh Lan nhặt đồ không trả, còn bắt mỹ nhân cầm ô cho anh.

Thịnh Phỉ Phỉ liên tục chậc chậc: “Chú út, chú cũng tính toán quá đấy.”

Có ô không che, cố ý dầm mưa đuổi theo người đẹp, chú gõ bàn tính đến mức hạt châu sắp bay lên mặt cháu rồi.

Cậu thanh niên gật đầu phụ họa: “Bình thường đều là các kiểu người đẹp đuổi theo anh Lan, đây là lần đầu tiên thấy anh Lan chủ động. Quả nhiên đây là thế giới sống nhờ mặt.”

Thịnh Phỉ Phỉ ha ha hai tiếng: “Chu Hạ Lâm, còn dám nói chú út của tôi à, vừa nãy cậu cũng nhìn chằm chằm người ta còn gì?”

“Nói linh tinh gì đấy.” Biết Thịnh Kinh Lan có ý với cô tiên vừa nãy, cậu ấy cũng không dám tiến sâu, “Tôi giúp anh Lan tìm kiếm còn gì?”

Thịnh Kinh Lan khẽ vuốt ve ly sứ Thanh Hoa, ánh mắt sâu thẳm trôi nổi bất định trong quán trà: “Cô ấy là Ôn Từ.”

“Ôn Từ.” Thịnh Phỉ Phỉ lặp lại cái tên này, bỗng có cảm giác: “Cái tên này nghe quen quen.”

Thịnh Kinh Lan không nhanh không chậm nói rõ thân phận của cô: “Cháu ngoại của Tống Lan Chi, con gái duy nhất của Ôn Như Ngọc.”

“A!” Thịnh Phỉ Phỉ bỗng phản ứng lại, trước khi tới thăm hỏi nhà họ Ôn, họ từng tìm hiểu tin tức người nhà bên đây, bảo sao cô ấy cứ thấy cái tên “Ôn Từ” này quen quen.

Cô ấy ngẫm nghĩ một lát, bừng tỉnh đưa ra kết luận: “Thế vậy là chú út muốn kéo gần quan hệ với nhà họ Ôn?”

Thịnh Kinh Lan hơi híp mắt, ánh mắt lóe lên tia thăm dò, đôi môi mỏng bình tĩnh thốt ra hai chữ: “Không phải.”

Thịnh Phỉ Phỉ: “…”

Cháu xin lỗi, là cháu đánh giá cao điểm mấu chốt của chú út.

Quán trà có quét mã gọi món, ba người lần lượt rút điện thoại ra, lật xem hình ảnh và giới thiệu trên giao diện.

Thịnh Phỉ Phỉ là người mê cái đẹp, so với cách phẩm trà kiểu hun đúc tình cảm, cô ấy càng thích thạch trà và trà ly rượu độc đáo trong quán hơn.

Mấy món đồ uống trong đây đều vô cùng tinh tế, Thịnh Phỉ Phỉ chọn một lượt bốn năm loại: “Hoa nhài không tệ, rượu đào xanh trông cũng ngon, món đồ uống hồng nhạt này trông cũng đẹp thực sự…”

Cô ấy chọn xong, vô cùng chờ mong mà báo mấy loại thạch trà và rượu trà mình muốn uống cho Thịnh Kinh Lan, lại thấy anh bình tĩnh đặt điện thoại lên bàn.

Thịnh Phỉ Phỉ đầu đầy dấu hỏi chấm: “Chú út, cháu còn chưa chọn xong mà.”

Thịnh Kinh Lan dựa vào ghế, thản nhiên ngửa ra sau: “Chú biết.”

Thịnh Phỉ Phỉ không hiểu gì: “Thế chú tắt điện thoại rồi gọi thế nào?”

Thịnh Kinh Lan hừ nhẹ một tiếng: “Tự gọi đi.”

Thịnh Phỉ Phỉ sửng sốt: “Hả? Chú không mời cháu à?”

Thịnh Kinh Lan liếc nhìn cô ấy một cái, giọng điệu lười biếng: “Sao chú phải tiêu tiền cho cháu?”

Thịnh Phỉ Phỉ mở lớn hai mắt.

Họ là chú cháu ruột, là loại có quan hệ huyết thống, ruột thịt đấy!

Thịnh Phỉ Phỉ không khỏi phàn nàn: “Sao chú út ở nước ngoài mấy năm tự dưng nhỏ nhen thế nhỉ.”

“Cô không biết à, đợt trước anh Lan ra giá trên trời trong một cuộc đấu giá, bà cụ biết chuyện này nên đã tóm anh ấy về dạy dỗ một trận.” Chu Hạ Lâm bóp giọng nói, miêu tả lại khung cảnh lúc ấy rất thật, “Bằng này tuổi đầu mà không làm được gì nên hồn, chỉ biết mua mấy thứ đồ trang trí có đỏ không có thơm, của cải cũng sắp rỗng tuếch rồi, xem sau này cháu lấy vợ kiểu gì!”

“Bằng này tuổi đầu? Của cải sắp rỗng tuếch? Không cưới được vợ?”

Ba điều này có liên quan gì đến chú nhỏ của cô ấy đâu.

Tuy cô ấy gọi Thịnh Kinh Lan là chú út, nhưng thực ra Thịnh Kinh Lan chỉ hơn cô ba tuổi, năm nay mới 26.

Nhà họ Thịnh giàu có, nằm không cũng có thể thoải mái cả đời.

Còn chuyện vợ con, chỉ cần Thịnh Kinh Lan gật đầu, bây giờ con cái cũng đi chợ được rồi.

Lúc ba người đang gọi món trên máy, Tô Hòa Miêu mang bài tập chưa hoàn thành đi ngang qua đại sảnh.

Hôm nay trời mưa nên quán trà vắng khách, hoàn cảnh yên tĩnh làm người ta thư thái đến lạ.

Tô Hòa Miêu phất tay chào hỏi Ôn Từ và Sa Sở, tiếng nói chuyện làm người ta chú ý, Thịnh Phỉ Phỉ quay đầu lại nhìn, vừa hay phát hiện ra là Ôn Từ: “Là cô ấy à.”

Chu Hạ Lâm xúi giục: “Phỉ Phỉ, phát huy bản tính hướng ngoại của cô đi, mời chị đẹp uống trà đi.”

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi đâu có quen cô ấy, chuyện này…” Thịnh Phỉ Phỉ rất do dự.

Nếu là bình thường, cô ấy đi tới là sẽ xin được cách liên lạc với người ta, nhưng đối mặt với nàng tiên được dán chữ “có thể đứng nhìn từ xa, không được chạm vào” này thì hướng ngoại đến mấy cũng sẽ ngại.

Thịnh Phỉ Phỉ chậm chạp không quyết.

Thịnh Kinh Lan cầm điện thoại trên bàn, mở khóa đưa đến trước mặt cô ấy: “Làm được chuyện này, cháu gọi món, chú trả tiền.”

Một giây sau, Thịnh Phỉ Phỉ đã xuất hiện bên cạnh Ôn Từ.

“Chị gái, chào chị.” Thịnh Phỉ Phỉ đã nghĩ sẵn trong đầu, lúc Ôn Từ xoay người về phía cô ấy, cô ấy đột nhiên thốt ra lời trong lòng: “Sườn xám chị mặc đẹp quá, có thể kết bạn Wechat trò chuyện không?”

Mọi người xung quanh: “…”

Bình thường cô gái này bắt chuyện không ít nhỉ?

Ôn Từ nhìn lại, nhìn cô gái trẻ trung ngọt ngào trước mặt, tự nhiên có hảo cảm: “Cô muốn tìm hiểu sườn xám à? Được thôi.”

Khi Thịnh Phỉ Phỉ thành công đưa Ôn Từ đến cạnh bàn trà của họ, Chu Hạ Lâm hận không thể quẩy một bài ngay tại chỗ.

Thịnh Kinh Lan nhìn chiếc sườn xám không có cài áo trang trí của cô, giơ tay mời cô ngồi xuống ngay đối diện mình: “Lại gặp mặt rồi, cô Ôn.”

Âm thanh từ tính dễ nghe, còn cố ý nói chậm lại. Tiếng xưng hô lễ phép như “cô Ôn” này được anh nói ra, làm cho người nghe ngứa ngáy trong lòng.

Ôn Từ đã nhìn rõ đôi mắt hồ ly chứa đầy ý cười của Thịnh Kinh Lan.

Cô vừa mới uống trà mà đã thấy cổ họng hơi khô khốc, cô khẽ nở nụ cười với anh rồi ngồi xuống bên cạnh Thịnh Phỉ Phỉ.

Thịnh Phỉ Phỉ vô cùng hâm mộ dáng người cô, tò mò hỏi: “Chị Ôn Từ, mặc sườn xám trời này không lạnh sao?”

Ôn Từ cười cười, khẽ vén váy lên, quần giữ nhiệt màu vàng nhạt phối với sườn xám dài, trông không hề tương phản.

Mặc quần áo giữ nhiệt siêu mỏng bên trong, lại thêm sườn xám bằng nhung, rất hợp với mùa xuân và mùa thu.

Dưới cái rét đầu xuân, đi ra ngoài mặc thêm lớp áo khoác là sẽ không lạnh.

Sau khi xác nhận sườn xám cũng có thể giữ ấm, Thịnh Phỉ Phỉ rất muốn thử trang phục này: “Tôi cũng muốn mặc thử sườn xám xem sao.”

Ôn Từ rất vui lòng phổ cập loại trang phục ít phổ biến này cho mọi người: “Cô thích phong cách gì? Có lẽ tôi có thể đề cử cho cô.”

Thịnh Phỉ Phỉ chống cằm suy tư rồi lắc đầu: “Tôi cũng không biết mình hợp với phong cách gì.”

“Thế cô có thể đến tiệm thử xem, xem mình thích phong cách nào, hợp với phong cách nào, bộ sườn xám đẹp nhất cần được cắt may theo kích cỡ của cô.”

“Chị Ôn Từ có đề cử cửa hàng nào không?”

“Thành Nam có rất nhiều tiệm, cô có thể kiếm trên mạng, hoặc đến Linh Lung Các dưới trướng nhà họ Ôn.”

Phần lớn con gái khi nhắc đến đề tài quần áo trang sức sẽ rất mau miệng. Thịnh Phỉ Phỉ nhanh chóng làm thân với Ôn Từ nhờ tính cách hòa đồng của mình.

Tô Hòa Miêu ghé vào hàng hiên nhìn hồi lâu, lông mày cũng nhăn tít lại.

Sa Sở sờ vai cô ấy: “Làm sao thế? Tới quán trà mà cũng u sầu thế này?”

Tô Hòa Miêu chỉ sang bên kia: “Chị Sa Sở nhìn xem, người đàn ông dưới lầu cứ nhìn chằm chằm vào chị A Từ.”

Sa Sở cười: “A Từ của chúng ta người đẹp tính còn tốt, ai nhìn mà không thích?”

“Em biết chứ.” Tô Hòa Miêu lo lắng không thôi: “Chủ yếu là vì chị A Từ ít khi tiếp xúc với người khác phái, em sợ chị ấy bị sắc đẹp mê hoặc.”

Sa Sở cẩn thận nhìn xuống lầu: “Chị thấy người đàn ông này khí chất không tồi, rất ít người có thể xứng với ngoại hình A Từ.”

Chủ yếu là vì gương mặt của Ôn Từ có thể sánh với kiệt tác trời ban, tìm kiếm ngàn dặm cũng khó thấy ai xứng với cô.

Từ nhỏ đến lớn, số người khác giới nghiêng ngả vì vẻ bề ngoài của Ôn Từ nhiều như nước mùa thu, mà vì mẹ cô quản lý nghiêm khắc, lúc đi học gần như cô không có một người bạn thân khác phái nào.

Sa Sở cảm thán: “Năm nay A Từ 25 tuổi rồi, cũng nên yêu đương thôi.”

Tô Hòa Miêu muốn nói lại thôi, lúc thấy Thịnh Kinh Lan rót trà cho Ôn Từ, cuối cùng cô ấy cũng không chịu nổi nữa, chạy thẳng xuống lầu kiếm cớ đến bên Ôn Từ, khom lưng nói: “A Từ, chị Sa Sở có chút việc, bảo chị qua đó một chút.”

Ôn Từ tin là thật.

Cô đi theo Tô Hòa Miêu lên lầu, còn chưa nhìn thấy Sa Sở đã bị Tô Hòa Miêu kéo sang một bên.

Ôn Từ không rõ nguyên do, chỉ nghe Tô Hòa Miêu nghiêm túc nói: “A Từ, em cảm giác ánh mắt người đàn ông kia nhìn chị không sạch sẽ, chị phải tránh xa anh ta ra đó!”

Ừm…

Nửa câu đầu rất rõ ý, nhưng nửa câu sau lại làm Ôn Từ nghi ngờ: “Tại sao?”

Tô Hòa Miêu cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, xác nhận không có ai mới ghé sát vào tai cô, phẫn nộ nói: “Người đàn ông này không chỉ lớn tuổi mà còn là một tên phá gia chi tử báo cả gia đình. Đẹp trai thế này mà chưa lấy vợ, khả năng cao là chuyện kia có vấn đề!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play