Thân hình cao lớn của Doãn Mặc dựa vào tủ quần áo, nhướng mày nhìn cô: "Anh với em là vợ chồng, nếu để Mộ Du Trầm và Giản Quý Bạch cười nhạo anh thì em có ích lợi gì?" Mộ Dữu quay đầu, đem quần áo nhét vào vali, đứng lên: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, gặp họa liền bay đi riêng, nếu mà bọn họ cười anh, em cũng sẽ cười anh chứ sao. " Doãn Mặc: "..." "Sao anh còn chưa thay quần áo?" Mộ Dữu nhìn chiếc áo choàng tắm trên người anh, thúc giục: "Đi máy bay ít nhất phải mất hai giờ mới đến, nếu lại chậm trễ, ông bà nhất định sẽ lo đấy." "Anh đương nhiên biết." Doãn Mặc ý vị thâm trường nhìn cô, "Nhưng em vẫn ở chỗ này, là định nhìn anh thay quần áo sao?" "Được thôi," anh nói rồi liền cởi dây thắt áo choàng tắm. Đồng tử của Mộ Dữu co rút dữ dội hai lần, không nói một lời, vội vàng chạy ra khỏi phòng để đồ. Ai mà thèm xem anh thay quần áo chứ. ————— Thức dậy quá sớm, lên máy bay Mộ Dữu mệt rã rời, lại mơ mơ màng màng ngủ thêm một giấc. Khi tỉnh lại, đầu cô tựa trên vai Doãn Mặc, cúi hồi lâu cổ có chút đau nhức, khẽ nhúc nhích, duỗi thẳng cổ: "Đến đâu rồi ạ?" Cô hỏi xong quay đầu nhìn ra ngoài, bên dưới là sân bay Trường Hoàn, đã đến nơi rồi, máy bay chuẩn bị hạ cánh xuống đường băng. "Đã đến rồi." Doãn Mặc đặt tờ tạp chí trong tay sang một bên, thấy cô đang xoa bóp cổ, liền chủ động bóp cho cô, ân cần hỏi: "Còn không thoải mái sao?" Mộ Dữu trong mắt còn mông lung vừa mới tỉnh ngủ, lắc đầu: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ." Máy bay đang lăn bánh trên đường băng, sau một lúc thì dừng lại, Mộ Dữu ngồi thẳng dậy, vuốt tóc, hỏi Doãn Mặc: "Em như vậy được không, ngủ một giấc dậy có làm rối tóc hay làm hỏng lớp trang điểm không?" Doãn Mặc đánh giá cô một lúc, cũng không cảm thấy có vấn đề gì: "Rất xinh rồi." Mộ Dữu vẫn chưa tin lắm, cô lấy chiếc gương trang điểm mang theo trong túi xách ra, soi soi ngắm ngắm, vội vàng trang điểm cho tinh tế hơn một chút, tô thêm một lớp son nữa. Chải đầu gọn gàng xong, cô cảm thấy hài lòng rồi mới cất các loại mỹ phẩm vào lại trong túi. Doãn Mặc dựa vào thành ghế sau, nửa đùa nửa thật nói: "Về nhà ông bà mà lo lắng như vậy sao? Lúc trước khi đi gặp ba mẹ anh không thấy em khẩn trương như vậy." "Ai lo lắng hả?" Mộ Dữu tự biện hộ, "Ba mẹ anh ở An Cầm lâu rồi, cũng thân thiết với ông nội em, em từ nh�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.