Phương Tri Hiểu bảo Lý Quỳ Nhất đợi mình, cô nàng sẽ qua ngay, sau đó hai người sẽ cùng đi ăn trưa. 

Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ, thấy cũng được nên đồng ý.

Bây giờ mới 9 giờ, mặt trời vừa ló dạng, có những nữ sinh đã biết cầm ô lên che để bảo vệ da. Lý Quỳ Nhất sợ nóng, cô nhanh chóng trốn vào trong nhà thi đấu, không ra ngoài nữa.

Chỗ ký tên của học sinh mới ở ngay trong nhà thi đấu, bên trong bật điều hòa, lại có rất nhiều ghế để ngồi nghỉ nên khá đông người giống cô, vào rồi là không muốn ra nữa. Một đám thiếu niên thiếu nữ tuổi dậy thì tụ tập lại, gần như không thể giữ yên lặng; có người gặp lại bạn cũ thì vui mừng nhảy cẫng lên; có người bàn tán sôi nổi về bộ phim truyền hình đang hot trong kỳ nghỉ hè, tranh luận xem rốt cuộc nữ chính yêu nam chính hay nam phụ. Nói chung rất ồn ào, như có tám trăm con vịt đang kêu vậy. Ở giữa nhà thi đấu có kê hai mươi chiếc bàn, bên cạnh mỗi bàn dựng một bảng lớp, giáo viên chủ nhiệm lớp 10 đang ngồi sau các bàn để đón tiếp học sinh mới.

Chủ nhiệm lớp của Lý Quỳ Nhất là cô giáo, trông có vẻ rất trẻ, khí chất dịu dàng, thuộc kiểu mà Lý Quỳ Nhất thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi Lý Quỳ Nhất đến ký tên, cô giáo ngẩng đầu mỉm cười nhẹ nhàng: “Ồ, là bé thủ khoa của lớp chúng ta đây mà.”

Lý Quỳ Nhất hơi đỏ mặt.

Sau khi ký xong, cô ngồi xuống ghế ở khu vực khán đài gần đó, không kìm được mà khoe với Phương Tri Hiểu.

Lý Quỳ Nhất: Chủ nhiệm lớp mình có vẻ rất tốt!

Phương Tri Hiểu: Có gì đáng kể chứ, lớp mình có trai đẹp.

Lý Quỳ Nhất nhìn về phía bảng lớp 10A12, sau đó bắt đầu một tràng than phiền: Chủ nhiệm lớp của cậu là một ông chú trung niên, mặc chiếc áo Polo cậu ghét nhất, hơi hói, lại thêm cả cái bụng bia cậu ghét nhất nữa.

Phương Tri Hiểu: Chẳng sao cả, lớp mình có trai đẹp.

Lý Quỳ Nhất: …Hừ.

Lý Quỳ Nhất bỏ điện thoại xuống, cực kỳ buồn chán, nhưng rất nhanh, cô lại tìm được niềm vui mới. Trước khi vào nhà thi đấu, Lý Quỳ Nhất đã chụp lại danh sách A1, vì vậy mỗi khi có bạn nào của lớp A1 đến ký, cô sẽ dựa vào ngoại hình và khí chất của họ mà đoán tên.

Cô gái mắt to, để tóc mái bằng, đeo cài tóc kia, Lý Quỳ Nhất đoán tên là “Phan Quân Manh”; nam sinh gầy như que củi nhưng mang chút khí chất văn nhã, cô đoán tên là “Chu Phương Hoa”… Bỗng nhiên một cô gái xinh đẹp rực rỡ, mặc chiếc váy liền màu trắng ngọc trai, hoa nhí màu tím nhạt, dưới chân là đôi sandal dây mảnh lấp lánh, mái tóc dài không buộc mà xõa nhẹ nhàng, hơi xoăn xuất hiện. Lý Quỳ Nhất để ý thấy, khi nữ sinh đó bước vào nhà thi đấu, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu ấy, thậm chí tiếng ồn ào cũng nhỏ lại đôi chút.

Trực giác nói với Lý Quỳ Nhất rằng, cô ấy chính là “Hạ Lạc Di”.

Cái tên “Hạ Lạc Di” đứng thứ ba trong danh sách lớp. Nhưng Lý Quỳ Nhất không chỉ thấy tên này trong danh sách lớp A1, mà cô còn thấy tên này ở thông báo trúng tuyển vào cấp 3 trên website chính thức của trường Trung học Liễu Nguyên số 1.

Hạ Lạc Di, lớp 9A4, đứng thứ chín toàn thành phố.

Cô gái xinh đẹp không nán lại lâu trong nhà thi đấu, sau khi ký tên và lấy sổ tay học sinh mới, cậu ấy nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi. Đúng lúc này, ba người Hạ Du Nguyên cũng đến cửa nhà thi đấu, họ và cậu ấy gặp nhau.

Quả nhiên mấy người đấy có quen biết. Lý Quỳ Nhất thấy họ chào hỏi đối phương, thậm chí nữ sinh còn gọi Hạ Du Nguyên qua một bên để nói riêng vài câu. Dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng cô có thể thấy biểu cảm cực kỳ ngứa đòn của Hạ Du Nguyên, nào là nhướn mày cười nhẹ, trên gò má trái vẫn còn dán băng cá nhân, trông cực kỳ cà lơ phất phơ.

Người này, thực sự là đẹp trai ngời ngời luôn ấy, giữa đôi mày toát lên vẻ thông minh nhạy bén. Chính vì vậy nên Lý Quỳ Nhất mới không thể hiểu nổi nhiều hành động của cậu, ví dụ như chẳng hiểu tại sao cậu lại đột nhiên hỏi “Cậu cười gì”, hay như cậu tự mãn nói: “Người ôn bài trước thì là người tốt gì chứ”.

Vừa vô lý và ấu trĩ.

Lý Quỳ Nhất cụp mắt, gõ vài chữ trên điện thoại gửi cho Phương Tri Hiểu: Đừng ôm kỳ vọng quá nhiều vào trai đẹp.

Phương Tri Hiểu: Mình đang trên đường đây! Kỳ vọng lớn lắm!

Lý Quỳ Nhất: …Tùy cậu.

Khi cô ngẩng lên, nữ sinh xinh đẹp đã đi khỏi, ba người Hạ Du Nguyên đang đi tới chỗ ký tên của lớp 10A12. Những nữ sinh xung quanh bắt đầu thì thầm, nhỏ giọng mà hào hứng bàn luận về trai đẹp mới xuất hiện.

Ở độ tuổi này, hầu hết mọi người đều có hai quầng thâm mắt, khoác lên mình bộ đồng phục xám xịt, chưa biết cách ăn diện, nên vẻ ngoài đẹp chắc chắn là một tài nguyên quý hiếm. Đối với tài nguyên này, người công khai muốn chiếm hữu hay tuyên bố là thích thì chỉ có số ít, còn lại đa phần sẽ lặng lẽ tán thưởng, có thể nói vài câu với người đẹp cũng đã thấy vui rồi.

Sau khi Hạ Du Nguyên ký tên xong, ba người lại cùng nhau đi đến chỗ ký tên của lớp A9, gắn bó như keo sơn. Lý Quỳ Nhất nghĩ, theo lý mà nói lẽ ra họ nên tới lớp riêng của mình để ký mới đúng chứ, sao cứ phải đi cùng nhau thế?

Cuối cùng ba người đến bàn của lớp 10A1.

Kỳ Ngọc ký tên vào tờ đơn xong thì trò chuyện vài câu với giáo viên chủ nhiệm, sau đó cậu ta ngẩng đầu, tầm nhìn đột nhiên rơi vào Lý Quỳ Nhất. Cuối cùng vẫy tay chào hỏi như thể rất quen thuộc với cô lắm: “Hi.”

Lý Quỳ Nhất hơi bất ngờ, lịch sự đáp lại: “Hi.”

Lúc này, Hạ Du Nguyên mới để ý đến “Lý Quỳ” bị cậu nhận nhầm tên đang ngồi trên khán đài cách đó không xa. Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun màu vàng nghệ, tôn lên làn da trắng ngần, ngực trái của áo có thêu bé voi màu nâu đỏ, vạt áo được sơ vin gọn gàng vào quần jeans màu nhạt. Nếu không nhìn khuôn mặt, bộ trang phục này trông khá ngoan hiền.

Thật là oan gia ngõ hẹp, mặt cau có như dứa mà.

Hạ Du Nguyên nhếch miệng, bày ra bộ dạng như “Chúng ta quen lắm à” rồi lạnh lùng quay mặt đi.

Lý Quỳ Nhất lại chú ý đến cuốn sổ nhỏ mà Hạ Du Nguyên cầm trong tay, tay cậu dong dỏng thon dài, gân xanh nổi rõ, dường như mang theo chút mạnh mẽ, song ngón út của cậu lại hơi vểnh lên, hệt như một chú công kiêu ngạo.

Trong đầu cô chợt lóe lên một câu: “Người có Lan Hoa Chỉ1 thì có thể là người tốt gì chứ?

Lý Quỳ Nhất bắt chước giọng điệu của Hạ Du Nguyên, ngầu ngầu, khinh khỉnh.

Sau đó cô không nhịn được, cười khúc khích.

Hạ Du Nguyên nghi ngờ mình nghe nhầm, vì hình như cậu lại nghe thấy Lý Quỳ Nhất cười. Cậu tức giận quay đầu lại, kết quả thấy cô thực sự đang cười, hơn nữa nụ cười còn rõ ràng: đôi mắt trong veo hơi cong, khóe miệng nhếch lên mang theo vẻ châm biếm, nhìn phát biết ngay là cô không có ý tốt!

Hạ Du Nguyên căng thẳng, nghi ngờ không biết mình có mặc ngược áo không, hay sáng nay uống sữa xong quên lau miệng, thậm chí còn tự hỏi bản thân có phải đã quên kéo khóa quần không.

Không đúng, hôm nay quần cậu mặc không có khóa kéo.

Vậy thì, rốt cuộc cậu ấy đang cười gì!

Lần đầu tiên Hạ Du Nguyên cảm thấy mình bị người ta dò xét kỹ càng nhìn từ trên xuống dưới như thế.

*********

Lời của tác giả:

Lý Quỳ Nhất: Đồ chó con có Lan Hoa Chỉ

Hạ Du Nguyên: Đó là bệnh nghề nghiệp!!! (phát điên…)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play