Con khỉ này, chính là Tôn Ngộ Không danh tiếng lẫy lừng trong miệng đời sau.

Thế nhưng hắn của bây giờ, vẫn chưa có có họ tên, vẫn chỉ là thống soái của Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương.

Khi ở Hoa Quả Sơn, thấy có con khỉ chết vì tuổi già sức yếu, Mỹ Hầu Vương cũng cảm thấy có cùng cảnh ngộ, lo lắng trăn trở, vì vậy hắn đã lên đường, đi xa vạn dặm, theo đuổi phương pháp trường sinh, bất diệt chi đạo.

Những người bất sinh bất diệt, thoát khỏi luân hồi trên thế gian, chỉ có ba loại người, tiên, phật và thần thánh, tỏa sáng với đất trời, sống cùng với núi sông, sống ở trong cổ động tiên đảo, trong thế giới bất định.

Mỹ Hầu Vương đi khắp góc biển, đạp khắp chân trời, muốn học một phương pháp trường sinh bất lão, để thoát khỏi tử nạn của Diêm Quân, vượt ra khỏi luân hồi.

Hiện tại Hầu Vương không có mong ước đại đạo cơ nghiệp, lý tưởng của hắn rất đơn giản, chỉ là trường sinh bất tử mà thôi.

Tục ngữ thường nói, thiên địa bất tử là Kim Tiên, nếu muốn trường sinh bất tử, Kim Tiên có thể nói là yêu cầu cơ bản nhất.

Nhưng ở hồng hoang hiện nay, sớm đã khác rất xa với thời Phong Thần, Vu Yêu.

Người phàm, yêu quái, muốn vào tiên môn cũng khó, yêu quái trăm năm có thể chặn đường ăn thịt người, lão yêu ngàn năm lại càng có chiếm núi xưng vương, hoành hành một phương.

Nhưng ở thời kì Phong Thần, yêu quái ngàn năm chỉ là một bước đệm của tiên gia mà thôi, chẳng lớn hơn bao nhiêu so với con sâu cái kiến. Những lão yêu quái vạn năm kia, ngay cả tư cách làm thú cưỡi cho đại năng Chân Tiên cũng không có.

Mỹ Hầu Vương hoàn toàn không hay biết gì về sự biến động của hồng hoang, hắn chỉ muốn vượt biển, tìm tiên học đạo, lập chí dốc lòng trường sinh bất tử là đủ rồi, không biết thiên địa bất tử có nghĩa là gì.

Hắn rời khỏi Hoa Quả Sơn, đã bảy tám năm trôi qua, trải qua cuộc sống sáng uống sương sớm đêm ngủ đầu cành, làm bạn với hạc, tranh ăn cùng hổ.

Đi qua địa giới của Nam Thiệm Bộ Châu, Mỹ Hầu Vương học lễ nghĩa của con người, hiểu ngôn ngữ của con người, còn học được không ít tri thức từ loài người.

Vốn tưởng rằng con người đứng đầu vạn linh, biết rõ cái gì là con đường trường sinh, nhưng ai ngờ người đời đều là những kẻ tham danh hám lợi, tầm nhìn hạn hẹp, vì mưu cầu thanh danh mà không cần mạng sống, gặp lợi nhỏ mà sẵn sàng bỏ rơi người thân bằng hữu.

Mỹ Hầu Vương đã biết rõ người đời không có ai là mưu cầu trường sinh cả.

Thứ hắn tìm kiếm là sự tự do tự tại, mà không phải là sáng dậy sớm tối ngủ muộn, tranh danh đoạt lợi, người đời cưỡi la nhớ ngựa, có thiếp vẫn trộm nhớ thê tử người khác, làm quan trên vạn người mà lại nhìn ngóng chức vương hầu thừa tướng, ăn khắp sơn hào hải vị nhưng vẫn thèm gan rồng phượng tủy.

Đúng là thiển cận!

Mỹ Hầu Vương cảm thấy mình không nên tham gia vào củng với bọn họ, vẫn cô đơn một mình.

Nhưng cầu đạo khó, tìm tiên lại càng khó hơn.

Hầu Vương đi khắp tiên phủ ở các dãy núi, cũng vẫn không có cơ hội gặp được, ở Nam Thiệm Bộ Châu bảy tám năm, buộc phải vượt biển lớn phái tây, để tìm kiếm Chân Tiên.

Mãi cho đến khi đến vùng đất coi ngoài trên tiên hải ở phía tây Diễm Phù Châu này.

Non xanh nước biếc, rằng rậm tĩnh lặng, kỳ hoa dị thảo đua nhau khoe sắc, nghìn núi vạn đỉnh vô cùng kỳ bí.

Có thể nói nơi này đúng là một vùng đất trời ban, ắt có cao nhân ẩn cư.

Sau khi xuống khỏi bè gỗ, Mỹ Hầu Vương bèn đi về phía trước, bỗng thấy ở ngay phía trước, có một vị thần tiên đang chầm chậm bay tới.

Vị tiên nhân này có dáng vẻ trông giống như một thanh niên, quanh thân lại như thể có sao trời hội tụ, trắng xóa một vùng, như thể được sao trời bao quanh, được nhật nguyệt bảo vệ.

Không chút bụi trần, đạo cốt tiên phong!

Khác một trời một vực so với những người phàm mà hắn đã gặp ở Nam Thiệm Bộ Châu!

Mỹ Hầu Vương lập tức cảm thấy vui mừng khôn xiết, hắn tìm kiếm tiên nhân đã rất lâu, cuối cùng cũng đã gặp được tiên nhân thật sự rồi!

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play