Hắn ta đã từng gặp ta và mẫu thân, hắn ta biết ta là người của Thẩm phủ.
Chỉ là, vì mắt ta được che bằng lụa trắng, che khuất cả lông mày và mắt, nên hắn ta vẫn chưa dám chắc chắn.
Vì vậy, hắn ta không dám mạo muội tâu lên Hoàng thượng.
Sau bữa tiệc, Bùi Thành Hành muốn bàn bạc riêng với vài vị đại thần về chuyện chính sự, những người khác lần lượt tản đi.
Ta có thể cảm nhận được, một ánh mắt đầy nghi ngờ luôn theo dõi ta.
Chính là An Vương.
Hắn ta muốn xem ta cởi bỏ tấm lụa trắng, như vậy, hắn ta mới có thể xác định ta có phải là người của Thẩm phủ năm xưa hay không.
Nếu đúng là ta, nhưng ta vốn đã là một kẻ đáng lẽ đã bị c.h.é.m đầu từ lâu nhưng giờ lại vẫn còn sống, lại còn ẩn náu bên cạnh Hoàng thượng, nếu hắn ta đi tâu lên Hoàng thượng, ta chắc chắn sẽ c.h.ế.t không có đất chôn.
Dù Hoàng thượng không muốn g.i.ế.c ta, nhưng văn võ bá quan cũng sẽ xin lệnh g.i.ế.c ta, Hoàng thượng không thể bảo vệ được.
Hắn ta còn sẽ lập công lớn, ta vừa chết, tỷ tỷ của hắn ta là Hoàng hậu cũng sẽ lấy được lòng Hoàng thượng một lần nữa.
Nhưng giờ thân phận của ta còn chưa rõ ràng, hắn ta là một Thân Vương mà lén theo dõi phi tần, dù sao cũng là thất lễ.
Vì vậy, hắn ta nói muốn đi tiểu, bảo hai bên lui ra, rồi lén lút đi theo sau ta.
Ta và Tiểu Hà đi đến khu rừng trúc vắng vẻ, ngồi xuống trong đình nghỉ mát.
Hắn ta trốn sau một cái cây cách đó không xa, chăm chú nhìn ta.
Ta cởi bỏ tấm voan trắng.
Hắn ta thở hổn hển, lập tức xác nhận, ta chính là người của Thẩm phủ!
Ta vẫn chưa chết!
Hắn ta quay người bỏ chạy, định đến doanh trướng báo với Hoàng thượng.
Ta lấy ra cung tên đã chuẩn bị sẵn từ dưới bàn đá trong đình.
Ta nhắm một mắt lại, kéo cung, đặt tên -
Một mũi tên sắc bén xé gió, mang theo tiếng rít b.ắ.n trúng đùi An Vương.
Thân hình béo mập của hắn ta lập tức ngã xuống đất, m.á.u tươi tuôn ra ào ạt, hắn ta la hét thảm thiết.
"A! Ai! Người đâu! Người đâu! Có kẻ ám sát!"
Lúc nãy hắn ta chỉ lo theo dõi ta, không để ý nơi này rất hẻo lánh, chẳng ai có thể nghe thấy tiếng kêu của hắn ta.
Ta không hài lòng lắm, "Chậc!" một tiếng.
"Lệch rồi."
Tiểu Hà cũng tiếc nuối nói:
"Đúng vậy."
Ta b.ắ.n mũi tên thứ hai -
Lần này trúng bụng dưới của An Vương.
An Vương đau đớn kêu thét, vùng vẫy lăn lộn, liên tục van xin.
"Ai! Là ai! Tha cho ta! Tổ mẫu ta đã bảy mươi tuổi rồi -"
Bảy mươi tuổi mà mất cháu, quả thật đáng thương. Nếu là mẹ ta, ca ca ta, có lẽ sẽ tha cho ngươi.
Nhưng ngươi gặp phải Bạch Kiến Thanh.
Ta nhún vai.
"Kỹ năng chưa tinh, không cố ý hành hạ hắn."
Tiểu Hà gật đầu phụ họa.
"Nương nương nhân từ thiện lương, tự nhiên là vậy."
Ta b.ắ.n mũi tên thứ ba -
Lần này xuyên thẳng qua cổ họng An Vương, An Vương trợn tròn mắt, tắt thở trong chốc lát.
Ta cong môi cười, vung tay ném cung tên xuống dòng sông.
Đúng như động tác hắn ta ném giày của mẹ ta xuống sông rất lâu về trước.
Tiểu Hà lại đeo tấm voan trắng lên cho ta.
"Nương nương, kỹ năng b.ắ.n cung mà Thẩm thiếu tướng quân dạy, nương nương vẫn chưa quên."
"Không chỉ b.ắ.n cung." Ta nói: "Mọi thứ ca ca dạy ta, ta đều không quên."
19
An Vương bị ám sát, nhiều người bị nghi ngờ, nhưng không có ta.
Ta chỉ là một phi tần mù lòa, không thể b.ắ.n cung được. Hơn nữa ta ngày ngày an tĩnh đánh cờ, như trăng cô độc treo trên cao soi bóng nước, chẳng dính dáng đến thị phi.
Mãi vẫn không tìm ra được thích khách, lòng người hoang mang.
Đại điển săn b.ắ.n mùa thu kết thúc sớm.
Thừa tướng đau buồn tột độ, nhanh chóng ngã bệnh.
Con trai Thừa tướng đã chết, con gái Thừa tướng là Hoàng hậu lại đã thất sủng, giờ đến bản thân Thừa tướng cũng ngã bệnh.
Thế lực của phủ Thừa tướng giảm mạnh.
Những người trước đây bị An Vương bắt nạt lần lượt thừa cơ báo quan, trình bày nỗi oan của mình. Còn có viên quan nhỏ có vợ bị An Vương bức c.h.ế.t đã tấu lên triều đường.