Ta cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện đều đổ dồn về phía mình, xem ta có khóc lóc đòi Hoàng thượng điều tra kẻ hạ độc không, hay hoàn toàn suy sụp.

Ngoài dự đoán của mọi người, ta không có biểu cảm gì, chỉ im lặng một lúc.

Sau khi nhận ra sự run rẩy của Bùi Thành Hành, ta thậm chí còn mở miệng an ủi hắn ta.

"Bệ hạ, Kính Hoa Thủy Nguyệt, Trang Chu Mộng Điệp, cuộc đời chẳng qua chỉ là một ảo giác, không cần nhìn quá rõ. Đôi khi ngắm hoa trong sương mù cũng không đến mức quá thất vọng.”

Ta nói một cách bình tĩnh, thậm chí còn dẫn cả điển tích, như thể người mù không phải là ta vậy.

Có một vị tiểu Quý nhân đờ đẫn nhìn ta, miệng há thành hình chữ O.

Bùi Thành Hành nghe những lời bình tĩnh ấy, lại nắm chặt tay, đến nỗi các khớp xương bật trắng.

Hắn ta đứng dậy, đ.ấ.m một quyền xuống án thư, tức giận đến cực điểm, thậm chí mất cả bình tĩnh.

"Hoang đường! Mắt nàng đã không nhìn thấy gì nữa, còn nói gì đến chuyện ngắm hoa trong sương! Người đâu, điều tra cho trẫm! Điều tra xem ai đã hạ độc Kiến Thanh, trẫm muốn lăng trì, ngũ mã phanh thây kẻ đó!"

Thiên tử nổi giận, cả đại điện lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.

Bùi Thành Hành bồn chồn đi đi lại lại trong đại điện, giơ chân đá ngã vài tên thái giám cản đường.

"Kiến Thanh, ta biết tính nàng trước nay đều không để tâm đến mọi thứ, nhưng trẫm không phải vậy! Nàng không quan tâm đến đôi mắt của mình, nhưng trẫm quan tâm!"



Ta ngẩng mắt lên, cố gắng tìm vị trí của Bùi Thành Hành.

Đôi mắt ta không thể tập trung, như ngọc quý bị phủ bụi, tĩnh lặng như hồ sâu. Hơn nữa ta biết, một người vốn bình tĩnh, trầm ổn, ung dung, nhưng lại lộ ra vẻ bối rối bất lực như vậy, càng tạo cảm giác tan vỡ như ngọc nát cung tan.

Quả nhiên, giữa hai hàng mày của Bùi Thành Hành hiện lên một nét đau đớn, hắn ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, rồi gọi thân binh tinh nhuệ nhất bên cạnh đến.

"A Thất, ngươi thay trẫm điều tra! Một ngày không tra ra thì tra mười ngày, một năm không tra ra thì tra mười năm! Không được bỏ qua bất kỳ manh mối nào, dù là nhỏ nhất!"

Hắn ta ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lau qua hàng mi của ta. Ta cảm nhận được một giọt nước mắt rơi xuống mu bài tay mình.

Giọng hắn ta nghe có vẻ rất đau lòng.

"Kiến Thanh, xin lỗi nàng."

16

Từ đó về sau, ngày nào Bùi Thành Hành cũng đến chỗ ta.

Một đêm nọ, như thường lệ Bùi Thành Hành đến thăm ta, nhưng lại đứng ngây người ở cửa.

Ta nhắm chặt đôi mắt, đầu hơi ngẩng lên, khuôn mặt trên gối thêu kim tuyến trắng bệch như hoa lê.

Hàng mi dài ướt át, khóe mắt còn vương vết lệ, trông thật thê lương và bất lực, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh, ung dung thường ngày.



Bùi Thành Hành lập tức tiến lên, thử đo nhiệt độ trên trán ta, thấy không sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Ta nghẹn ngào mở mắt.

"Ai vậy?"

Bùi Thành Hành đau lòng không thể tả, dùng tay long bào lau nước mắt cho ta.

"Kiến Thanh, là trẫm đây."

Hắn ta ôm ta vào lòng, ta cố nén để không khóc thành tiếng, nước mắt thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c hắn ta.

Bùi Thành Hành đau đớn đến nỗi giữa hai hàng mày như có d.a.o khắc vào xương, hắn ta vỗ nhẹ lưng ta như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Đột nhiên hắn ta hiểu ra, ta không phải là không quan tâm đến đôi mắt của mình, chỉ là không muốn hắn ta buồn, nên mới giả vờ ra vẻ bình tĩnh.

Trong khoảnh khắc ấy, nơi mềm yếu nhất trong trái tim hắn ta bị đánh trúng.

Hắn ta bất chấp sự khuyên can của cung nhân, ôm ta suốt cả đêm, cho đến khi phía chân trời hiện lên màu trắng đục của bình minh, xác nhận rằng má ta đã hồng hào trở lại, hơi thở nhẹ nhàng, chỉ là mệt mỏi nên thiếp đi, hắn ta mới buông tay ra.

17

Kể từ đêm đó, trong cung ngoài cung ai ai cũng nói, Hoàng thượng yêu Thanh phi, quả thực là tình yêu cực hạn mà một nam nhân sẽ dành cho một nữ nhân trên thế gian này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play