Hèn chi hôm đó, khi tôi chủ động nói chia tay, Cố Bùi Tư chỉ nhìn tôi, không hề níu kéo.
Lúc đó tôi còn tưởng anh ta mừng rỡ vì thoát khỏi gánh nặng là tôi.
Bây giờ nghĩ lại, trong mắt anh ta, lúc đó tôi vội vàng muốn chia tay với anh ta, là vì tôi bắt cá hai tay, giờ muốn đá anh ta.
Anh ta từ nhỏ đã được cưng chiều.
Chưa từng nếm trải cay đắng của tình yêu, cộng thêm việc tôi không cho anh ta thời gian tiêu hóa đã nói lời chia tay, trong lòng anh ta cũng tích tụ uất ức.
Cứ như vậy, chúng tôi mất liên lạc hai năm.
Còn WeChat thì không xóa.
Lúc đó tôi nghĩ, một ngày nào đó tôi nhất định phải tìm được người đàn ông đẹp trai hơn Cố Bùi Tư gấp trăm lần, rồi đăng ầm ầm lên vòng bạn bè.
Con người ta sống là để tranh cao thấp.
Nhưng hai năm nay, công việc bận rộn, đến lúc đi xem mắt, tôi lại chẳng muốn đi.
Bận rộn đến tận hôm nay.
Cố Bùi Tư cười tự giễu: "Ừ, lúc đó anh rất tức giận, lại thấy tủi thân. Rõ ràng là em chủ động đến tán tỉnh anh trước, anh thích em như vậy, kết quả anh chỉ là một con cá trong ao của em. Vì vậy anh không xóa WeChat, chỉ muốn xem, em không cần anh, em còn tìm được con cá nào tốt hơn anh! Sau đó, anh thấy em đăng bài trên vòng bạn bè, anh biết em nhất định rất yêu người đó, nếu không em sẽ không đưa anh ta về quê, càng không để anh ta bẻ ngô."
Nói đến đây, Cố Bùi Tư lại nhích lại gần tôi, cúi đầu, trong mắt có nỗi buồn không tan.
"Thực ra, anh hết giận từ lâu rồi."
"Anh chỉ muốn biết, anh ta hơn anh ở điểm nào, chỉ nói bẻ ngô thôi, anh ta cũng không bẻ lại anh."
"Trong lòng ấm ức, anh liền lái xe đến đây."
"Anh nghĩ, dù cuối cùng em thật sự yêu người khác, anh cũng phải cho em thấy, anh nhất định là người tốt nhất em từng gặp."
Nói xong, Cố Bùi Tư ngẩng đầu nhìn tôi: "Hứa Linh, anh thật sự rất tốt, em có thể suy nghĩ lại không?"
Hiểu lầm được hóa giải, không còn khúc mắc trong lòng. Nhìn Cố Bùi Tư trước mặt, trong lòng tôi ít nhiều có chút xót xa.
Tuy nhiên, khi tôi định mở miệng nói gì đó thì một ánh đèn pin chiếu tới.
"Con gái, cuối cùng bố cũng tìm thấy hai đứa rồi!"
Ừm, quả là một cái bóng đèn siêu to khổng lồ.
8
Hứa Thuần và bố tôi mỗi người dìu tôi và Cố Bùi Tư một bên.
Chu Thiêm cũng đến giúp đỡ.
Loay hoay một hồi, chúng tôi đến bệnh viện thị trấn, băng bó vết thương xong, bác sĩ nói tuy chảy m.á.u nhưng may mắn không bị gãy xương, chỉ là vết thương nhẹ.
Không cần nằm viện theo dõi, nên tối đó chúng tôi lại về nhà.
Nhìn Hứa Thuần tất bật, tôi không nhịn được hỏi: "Sao tối nay em lại về rồi?"
Hứa Thuần đưa thuốc cho tôi, rồi chỉ vào điện thoại của mình.
"Giải quyết xong việc rồi, em nghĩ Chu Thiêm ở đây một mình, chắc chắn sẽ hoang mang và bất lực. Nên em vội vàng quay về, không ngờ vừa về đã nghe tin Cố Bùi Tư mất tích, liền vội vàng cùng mọi người lên núi tìm kiếm."
Nghe cô ấy nói, tôi gật đầu, nghĩ đến Cố Bùi Tư, từ lúc bố tôi tìm thấy chúng tôi, hai đứa bị dìu đi, không còn cơ hội nói chuyện riêng nữa.
Có vài chuyện, trước mặt nhiều người, không tiện giải thích.
Kết quả bận rộn đến tối.
Anh ta ở tầng hai, tôi ở tầng ba.
Điện thoại anh ta lại hỏng.
Càng không thể giải thích.
Nghĩ một hồi, tôi định mai rồi nói, kết quả không lâu sau khi Hứa Thuần ra ngoài, dưới lầu bỗng vang lên tiếng ẩu đả.
Tôi khập khiễng đứng trên cầu thang, có thể nhìn thấy Cố Bùi Tư và Chu Thiêm đang đánh nhau ở hành lang tầng hai.
Tôi nhảy lò cò xuống lầu.
Hứa Thuần vất vả lắm mới tách hai người ra, thấy tôi xuống, vội vàng vẫy tay gọi tôi.
"Chị, chị mau đến quản Cố Bùi Tư đi, Chu Thiêm nhà em sắp bị anh ta đánh c.h.ế.t rồi!"
Cố Bùi Tư đang định tiếp tục vung nắm đấm, bỗng sững người.
Chính trong khoảnh khắc đó, Chu Thiêm bị đánh mấy cú vào mặt, tìm được cơ hội, tung một cú đ.ấ.m vào mặt Cố Bùi Tư, Cố Bùi Tư chảy m.á.u mũi tại chỗ.
Tôi và Hứa Thuần nhìn nhau, đều thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
Cuối cùng, hai chúng tôi mỗi người giữ một người, đưa cả hai vào phòng khách, bắt đầu bôi thuốc cho họ.