Văn án:
Vân Tự chỉ là một cung nữ nhỏ bé, nàng không phải người tốt, nhưng nàng là một mỹ nhân. Nàng biết thân phận mình thấp kém, dù tương lai xuất cung, làm thiếp cho thế gia vọng tộc thì cũng là trèo cao. Nàng đã quen với ăn sung mặc sướng trong cung, không quay về những ngày tháng quá khứ được, thế nên nàng để mắt đến người ngồi trên long ỷ. Ai ai cũng nói Vân Tự tâm cơ, mưu mô rất được thánh thượng ân sủng. Nhưng không ai biết rằng, sau khi được y để mắt, Vân Tự vẫn ở vị trí cung nữ không thân không phận hai năm trời.
Ban đầu Đàm Viên Sơ để ý tới Vân Tự là vì nàng tự cho mình thông minh nhưng thực chất lại nịnh hót vụng về, y giữ Vân Tự ở bên cạnh hai năm rồi mới cho nàng danh phận mà nàng luôn mong muốn. Y hờ hững nhìn Vân Tự đạt được điều mình muốn rồi lại ỷ thế ức hiếp người khác, đến cuối cùng y mới nhận ra, y chẳng những ham muốn vẻ đẹp của nàng mà còn muốn mọi thứ của nàng, bao gồm cả những suy nghĩ nhỏ “người đã thông minh, vậy thì ta bèn ngốc một chút” hay “thứ người nhìn thấy, chưa chắc không phải là thứ ta muốn để người thấy” mà nàng nghĩ rằng đã che giấu rất tốt.