Ả đàn bà này đeo chiếc vòng ngọc tổ truyền của mẹ cô!

Đứa con gái của mẹ kế Trình An Khê thấy Diệp Trăn xinh đẹp như vậy, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu: “Cô dám hung dữ với mẹ tôi thêm câu nữa không? Thật là không có giáo dục! Quả nhiên là đồ nhà quê!”

Cô ta thầm ngưỡng mộ Tạ Hoài Kinh đã lâu, cho dù anh ta tàn phế thì cô ta cũng không chê.

Dựa vào đâu mà bị Diệp Trăn này cướp mất?

Lâm Phượng Liên cười khẩy, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc của mình: “Mẹ không trách con bé, dù sao thì con bé ấy, từ nhỏ đã mất mẹ… á!”

“Chát ——” một tiếng.

Diệp Trăn tát một cái khiến Lâm Phượng Liên ngã xuống đất, cắt ngang lời nói nhảm nhí của bà ta.

“Lâm Phượng Liên, bà còn muốn đeo chiếc vòng ngọc mà ông ngoại tôi tặng cho mẹ tôi đến bao giờ?”

Diệp Trăn đưa tay tháo chiếc vòng ngọc của mẹ xuống, lại đánh vào mặt mẹ kế: “Dám nhắc đến mẹ tôi nữa, tôi sẽ đánh nát miệng bà!”

“Diệp Trăn! Con súc sinh này!!” Trình Khải Minh tức giận, ra vẻ muốn động thủ: “Tao nuôi mày lớn từng này, cũng không nói là không nhận mày!”

“Mẹ nuôi nghèo kiết xác của mày năm đó đội mưa to, cõng mày đến tìm tao, nếu không phải tao đưa tiền thuốc men thì mày có thể sống đến ngày hôm nay không? Mày báo đáp nhà họ Trình chúng tao như vậy sao?”

Diệp Trăn tránh né Trình Khải Minh xông tới.

Ngược lại cầm lấy chiếc bình hoa rồng xanh trên tủ.

Trình Khải Minh lập tức tái mặt:

“Diệp Trăn! Con gái! Bố con mình có chuyện gì thì từ từ nói!”

“Chiếc bình sứ này không được đập!!”

Diệp Trăn lắc tay, chiếc bình “bốp” một tiếng!

Đập vào trán Trình Khải Minh một cú chí mạng.

Trình Khải Minh suýt tưởng rằng nhãn cầu của mình sắp bị đập ra ngoài.

Ông ta loạng choạng hai bước, vịn tường mới đứng vững.

Không ngờ Diệp Trăn lại là người ít nói mà ra tay tàn nhẫn, nắm bắt được phạm vi chịu đựng của chiếc bình.

Cô nện liên tục mấy cái như đang đập quả óc chó.

Lại nện thêm mấy cái vào đầu Trình Khải Minh.

Chớp mắt, gã đàn ông trung niên vừa rồi còn muốn dùng uy nghiêm của người bố để trấn áp Diệp Trăn đã bị đập cho đầu đầy cục u.

Lâm Phượng Liên và những người khác ở bên cạnh đều nhìn đến ngây người.

Sợ rằng Diệp Trăn sẽ nổi điên lên đập vỡ đầu họ.

Diệp Trăn cười nhạt: “Ông bố tốt của tôi, đây là 'quà' tôi tặng cho ông.”

“Cứ coi như trả tiền thuốc men ít ỏi của ông, ông có hài lòng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play