Sở Uyển nương ý cười càng sâu, khách sáo nói: “Cảm tạ đại nhân yêu mến, chỉ là thân thể Uyển nương mấy ngày qua không tốt nên có treo đèn lồng đỏ, nếu đại nhân thật yêu mến, qua mấy ngày nữa Uyển nương nhất định đến vì đại nhân giúp vui...”
Đây là quy định ngầm hay dùng ở xuân lâu, treo đèn lồng đỏ có nghĩa là tới nguyệt kỳ. Nếu trong phủ mở tiệc rượu chọn cô nương tới, tám chín phần mười là phải ngủ lại. Treo đèn lồng đỏ lên là đang uyển chuyển tỏ ý không thể tiếp khách qua đêm.
Kỳ thực, lý do Sở Uyển nương thoái thác là nói dối. Cô biết con người Nam Cung Vân, trước đây lúc Lý Nhược Ngu tâm sự với cô đã vô ý đề cập tới người này, nhưng Lý nhị tiểu thư cũng không nói rõ, thế nhưng từ vài câu cũng có thể phần nào đoán được người này không phải người lương thiện.
Một người đường đường là trọng thần công bộ, tướng mạo phi phàm tuấn mỹ mà cần tới thanh lâu nơi biên thùy tìm hoa mua vui sao? Chỉ sợ người tới không có ý tốt.
Nam Cung Vân nghe Sở Uyển nương từ chối giống như không thèm để ý: “Chẳng qua chỉ là đánh một khúc nhạc, cô nương không tiện cũng không sao, từ chối khéo léo như vậy đúng là không cho tại hạ mặt mũi... Hay chỉ có Tư Mã phu nhân kia mới có thể đại giá mời cô nương, trước đây vì trợ uy cho Tư Mã phu nhân, cô nương đúng là hết lòng hết sức, làm cho tại hạ thật hâm mộ..”
Nói đến đây, ý cười trên mặt Nam Cung đại nhân đã mất hết, gương mặt giống như thần tiên kia giờ phút này lại hiện ra vẻ u ám không nói nên lời.
Người này không tốt! Dù trong lòng Sở Uyển nương hiểu rõ, lại không biết giải vây thế nào? Ngay lúc cô đang muốn làm dịu bầu không khí để tìm lý do rời đi thì Nam Cung Vân đã phất tay gọi thị vệ tới: "Đem vị Sở cô nương này "mời" lên xe ngựa!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT