Nhược Ngu bị xách lên cực kì khó chịu, giày đeo trên chân đều bị vứt ra xa nên chỉ có thể ngọ nguậy người cao giọng kháng nghị: ‘Ngươi nói chuyện không phân phải trái, ngươi là lưu manh!’
Tôi tớ đi qua viện rụt hết cổ lại, làm như không nghe thấy phu nhân nói cái gì. Trữ Kình Phong cau mày, cười cực kì đáng sợ: ‘Ngươi đã chịu không nổi tướng công nữa, vậy ta chẳng cần giấu giếm, làm lưu manh vô lại cho ngươi xem.’
Nói xong hắn liền đi vào phòng, Nhược Ngu đương nhiên biết hắn muốn làm gì, đáng tiếc hôm nay buồn bực trong lòng, tuyệt đối không hầu hạ! Nàng lập tức bật dậy từ giường hẹp mình vừa bị ném tới, muốn chạy.
Trữ Kình Phong túm cổ áo của nàng kéo mạnh, roẹt một tiếng, bộ váy tơ lụa mỏng manh liền rách một mảng từ cổ xuống để lộ ra cái lưng.
Nhược Ngu cảm thấy phía lưng mát lạnh, kêu to một tiếng, ngã xuống đất, quay người không dám tin nhìn kẻ xé rách áo mình tức giận nói: ‘Phàm kẻ ỷ thế cưỡng đoạt thê thiếp nhà lành tất phải treo cổ! Trữ ca ca chẳng lẽ muốn phạm trọng tội.’ T
rữ Kình Phong túm vị tiểu hàn lâm khoa luật lên, miệng cũng không chịu thua, vừa cởi quần áo vừa nói: ‘Nếu đã phạm pháp, gan lớn hay gan bé có gì khác nhau, cứ làm tới bến đi, làm thêm năm ba lần cho thỏa mãn một phen! Chút nữa trói nàng thật chắc rồi thỏa sức thưởng dụng, nàng suy nghĩ xem nếu dùng tư thế bỉ ổi thì có nên tăng án phạt lên không?’
Đây rõ ràng là câu trêu chọc, vậy mà tiểu hàn lâm đang bị cởi quần áo vẫn đăm chiêu suy nghĩ trong chốc lát: ‘ Như thế thì...’
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT