Suy nghĩ đến đây nên không yên lòng, nàng nhớ lời mẫu thân nhắc nhở, kéo tay áo Nhược Ngu, thấy dấu thủ cung sa biến mất, không khỏi vui mừng nói: “Tư mã đã viên phòng cùng muội.”
Hai rặng mây đỏ bay lên đậu trên đôi má Nhược Ngu, nàng mất tự nhiên rút hai tay về: “Trữ ca ca dặn chuyện này không thể nói với người ngoài.”
Nhìn bộ dạng nhăn nhó của muội muội, Lý Nhược Tuệ mừng đến ứa nước mắt.
Muội muội ngốc biết xấu hổ, nếu mẫu thân biết có lẽ cũng vừa khóc vừa cười.
Vốn lúc trước, nàng còn thấp thỏm lo lắng cảnh ngộ muội muội, không biết muội muội gả đến phương bắc không có chỗ dựa sẽ ra sao, làm sao dám nghĩ đến muội muội tiến bộ khả quan đến thế, nói ăn cử chỉ khác hẳn lúc trước lộn xộn. Như vậy, xem ra Trữ Tư mã không nuốt lời, quả nhiên chăm sóc muội muội tỉ mỉ.
Nhìn lại nét mặt cô đơn của muội muội, hình như bị Trữ Tư mã lạnh nhạt. Lý nhược Tuệ mới đến, cái gì cũng chưa rõ, chỉ đành trấn an muội muội vài câu.
Lại thêm nhà vừa mới chuyển, gia cụ còn sắp xếp thỏa đáng, còn cả chuyện thiếp thất vào cửa cũng chưa bàn bạc xong với Lưu Trọng, nên không thể giữ muội muội lại ăn trưa chỉ hẹn hai ngày sau sẽ đến phủ Tư mã thăm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play