Lần giận dỗi của Lý Nhược Ngu diễn ra cách thầm lặng mà dai dẳng, đến độ ngay cả nhìn Tư Mã một cái cũng không buồn nhìn.
Lúc này Nhược Tuệ mới phát hiện muội muội của mình trông ngây ngô, nhưng lúc ghen tuông lại không hề kém cạnh mình.
Thừa dịp lúc Tư Mã không ở trong phủ, nàng bồi muội muội ở trong noãn các chơi bài hoa, mượn cơ hội này cũng khuyên giải muội muội vài câu: “Chẳng qua là cũng uống vài chén rượu thôi mà, cái khuôn mặt bí xị này chảy ra sắp không gom lại được rồi, nếu như Tư Mã vì chuyện giận dỗi này mà xa cách muội, thật sự đi tìm một cô nương khác ở ngoài, tới lúc đó muội khóc mòn mắt cũng không kịp nữa rồi.”
nói tới đây, nàng lại nhớ về cuộc hôn nhân của mình, rồi thở dài một hơi.
nói cho cùng, mối nhân duyên của nàng với Lưu Trọng, thì chính nàng cũng có lỗi, chỉ vì nàng quá là háo thắng, muốn quản lý mọi chuyện trong nhà không chút nhường nhịn, mới dẫn đến chuyện phu thê hai người từ từ nguội lạnh, càng bước tiếp lại càng xa cách.
Nàng không hi vọng muội muội bước theo vết xe đổ của mình, nên mới mở lời khuyên giải ủi an.
Hơn nữa xuất thân của Tư Mã không tệ, là con nhà thế gia, xét về thân phận địa vị thì một tiểu lại như Lưu Trọng kia há có thể so bì được? Giờ đây lại mới thành thân với muội muội, tình cảm phu thê đang nồng đậm, nếu như thu nhận thêm vài thê thiếp thì lại có thể trách ai được đây? Nhược Ngu nghe mấy lời của tỷ tỷ, lại cảm thấy hơi thắc mắc mà ngẩng đầu lên hỏi: “Tỷ tỷ người vì Lưu Trọng nạp thê thiếp như kia mà hậm hực không vui mà lại khuyên giải muội phải tha thứ cho chuyện ăn chơi của Trữ ca ca, đây là cái đạo lý gì a?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play