Nhưng khi từng sự kiện được ghi lại trong cuốn sách lần lượt xảy ra, hắn liền đối với ta càng ngày càng nghi ngờ.
Cho dù ngấm ngầm điều tra, thân phận của ta cũng không có bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng bằng trực giác, hắn lại cho rằng, ta chính là người mà hắn nghĩ đến.
Cho đến vừa rồi, ta theo bản năng nói ra câu nói đó—— "Ta không thân mật với nam nhân khác, ta chỉ thân mật với chàng."
Hắn đỏ mắt hỏi ta: "Nàng có biết không? Đó là câu cuối cùng nàng nói với ta trước khi rời đi, khi ngủ trên lưng ta."
Là như vậy sao?
Thật ra, vào khoảnh khắc hồn phách ta bị thay đổi, ký ức của ta rất mơ hồ.
Ta chỉ nhớ Tạ ca ca hung dữ hỏi ta có phải không muốn gả cho hắn nữa không?
Lúc đó trong lòng ta nghĩ—— Ta muốn đồng ý với hắn, ta sẽ gả cho hắn, sau này ta sẽ chỉ thân mật với một mình hắn.
...
Ta cứ nghĩ ta không kịp nói.
Hóa ra, đó không phải là mơ, ta đã nói rồi.
Hắn liền nhớ đến tận bây giờ.
Thật ra, Tạ ca ca của mỗi kiếp, đều có thể nhận ra ta.
Chỉ là thời cơ sớm hay muộn mà thôi.
Kiếp này, nhờ có cuốn sách tồi tệ mà ta viết, Tạ ca ca nhận ra ta sớm nhất.
Ta có chút bất an.
Lý do ta vẫn luôn không chủ động nói cho Tạ ca ca biết, một là sợ hắn không tin, hai là bởi vì...!Từ kinh nghiệm trước đây mà xét, mỗi khi Tạ ca ca nhận ra ta, thì đại biểu cho việc Thanh Dao quận chúa sẽ nhanh chóng đến g.i.ế.c ta.
Ta sẽ nghênh đón cơn ác mộng đáng sợ nhất của ta.
Không phải cái chết.
Cũng không phải sự luân hồi vô tận.
Mà là...!Tạ ca ca sẽ quên ta.
Hắn chỉ nhớ Tô Thanh Dao - Tô Thanh Dao giả kia, mà sẽ không còn nhớ Thẩm Thụy Thụy nữa...
Ta và Tạ ca ca đến đài Nguyệt Dao khi Thanh Dao quận chúa đang đỏ mặt ngã vào lòng Thái tử.
Loại thuốc nàng ta trúng tên là "Túy Sinh Mộng".
Hòa vào rượu, có thể khiến người ta nhanh chóng say mê.
Không tính là thuốc tình gì, nhưng có thể đạt đến trạng thái khiến người ta mất tỉnh táo.
Diễn trò cũng là đủ rồi.
Lúc này, quận chúa nắm chặt vạt áo Thái tử, miệng lẩm bẩm lời say: "Tạ ca ca, huynh không chạy thoát được đâu.
Lần này, ta nhất định sẽ công lược được huynh..."
Phó Uyên nghe vậy, động tác rõ ràng cứng đờ.
Biểu cảm của hắn lộ ra vài phần cố chấp, ánh mắt ẩn chứa tức giận, nhưng vẫn kiên nhẫn, hạ giọng dỗ dành nàng: "A Dao, ở đây lạnh, về tẩm cung rồi làm loạn tiếp."
Ta phảng phất nhìn thấy khí xanh cuồn cuộn trên đầu hắn.
Chỉ là, Phó Uyên dù sao cũng là Thái tử ngồi vững vàng ở Đông cung nhiều năm dưới mũi giáo ngầm.
Hắn vốn giỏi nhẫn nhịn kiềm chế, mưu tính rồi mới hành động.
Ngay cả khi người trong lòng đang dạt dào tình cảm, gọi tên người nam nhân khác, hắn cũng có thể nhẫn nhịn.
Thấy cảnh này, ta không khỏi cảm thán.
Hắn đối với vị quận chúa này thật đúng là yêu sâu đậm.
Chỉ là, hắn đang định ôm nàng ta rời đi, nhưng vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Tạ ca ca.
Phó Uyên: "..."
Tạ ca ca: "..."
Hai người vừa ngẩng đầu lên.
Đụng áo lại đụng mặt.
Sắc mặt Phó Uyên lập tức đen như đáy nồi.
Tạ ca ca lại bình tĩnh lắm, ánh mắt hắn lướt qua trang phục của Thái tử, nhàn nhạt nói: "Bái kiến điện hạ."
Phó Uyên thật sự không thể tỏ ra thái độ tốt với Tạ ca ca, liền quay đầu, trầm giọng hỏi ta: "Thẩm Dung Dung, sao ngươi lại mang hắn đến đây?"
Ta cúi đầu, ra vẻ chân thành nói: "Nếu đêm nay điện hạ muốn thành công, còn cần Tạ công tử ra tay giúp đỡ."
Phó Uyên nghe vậy, nhìn Tạ ca ca, cười lạnh một tiếng: "Tạ thế tử sẽ bằng lòng ra tay giúp đỡ sao?"
Không thể trách vì sao Phó Uyên lại không tin, dù sao, hắn cũng đang âm mưu cướp đoạt hôn sự của Tạ ca ca và quận chúa.
Tạ ca ca bỗng khẽ cười một tiếng: "Giúp điện hạ thì có gì không thể? Chỉ là đêm nay thần muốn xin điện hạ một người."
Khi hắn nói, tuy tự xưng là thần trước mặt Thái tử, nhưng cốt cách lại toát ra một cỗ kiêu ngạo.
Tạ ca ca nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, nhìn thẳng Phó Uyên, từng chữ từng chữ nói: "Người thần muốn xin - là Thẩm Dung Dung cô nương."
Giọng nói của Tạ ca ca quá êm tai.
Ta nghe mà tim rung động, nhưng lại vùi đầu thật sâu.
Chỉ sợ sơ ý một chút, sẽ bật cười trước mặt Phó Uyên…
Song, Phó Uyên lại trầm mặc hồi lâu, chẳng đáp lời.
Ta chẳng thể đợi thêm.
Cuối cùng đành kìm nén cảm xúc, ngẩng đầu dò xét sắc mặt vị Thái tử điện hạ kia.
Lại thấy hắn đang nhìn ta chăm chú, ánh mắt sâu thẳm.
Trong đôi mắt đen láy kia, lại ẩn chứa một tia...!không cam tâm?
Nực cười thay.
Ta đã làm thế thân cho hắn qua bao kiếp người.
Kiếp này, sắp sửa giúp hắn toại nguyện, hắn đang ôm ấp ánh trăng sáng trong lòng.
Vậy mà hắn...!lại lưu luyến ta, một "thế thân" hay sao?
Xem ra, ta cần phải thêm dầu vào lửa: "Thưa điện hạ, thời cơ quý báu, Hoàng thượng và Hoàng hậu sắp từ Quan Tinh Lâu hồi cung rồi.".