Đại bá mẫu tuy nhiều lời, nhưng rất chăm chỉ, không bao giờ lười biếng.
Các đường huynh càng cần cù, không bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, tới nhà ta giúp việc cũng rất tận tâm, không hề chểnh mảng.
Còn các đường tẩu, bất kể khi nào ta gọi, họ đều đến ngay.
Lũ trẻ cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, kẻ như Nguyên Viên trên đời thật hiếm có.
“Tề Đại…” ta khẽ đá vào chân hắn.
Tề Đại nắm lấy tay ta: “Con nghe theo A Mãn hết, nhưng có một điều, từ nay về sau, gia đình Nguyên Viên không được phép đến nhà chúng ta, chúng ta cũng không giao thiệp với họ.”
“Hôm nay nàng ta mang lễ đến, con sẽ cùng nhạc phụ đi trả lại, nhân tiện mời đại bá và gia đình đến dùng bữa tối.”
Nghe Tề Đại nói vậy, phụ thân rất hài lòng.
Mẫu thân chỉ thở dài, không nói gì, đợi khi Tề Đại và phụ thân rời đi, bà mới lên tiếng: “Phụ thân con thật là hồ đồ.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nhưng như thế này cũng tốt, từ nay về sau, Nguyên Viên ở nhà họ Nguyên sẽ không ai còn để ý đến nàng nữa, thậm chí còn xa lánh, chế giễu nàng. Ở nhà chồng, nàng ta cũng đừng mong ngẩng đầu lên được.”
Mẫu thân càng nói càng giận dữ, nhưng rồi lại lo lắng ta động thai, liền vội vàng an ủi: “Con đừng nghĩ nhiều, Tề Đại rất sáng suốt, đối với con không còn gì để chê trách.”
Ta mỉm cười gật đầu.
Mẫu thân nhìn bụng ta, ta sợ bà sẽ lại nói đến chuyện nếu đứa bé là con trai thì tốt, liền vội vàng gọi bà vào bếp xem bữa tối đã chuẩn bị xong chưa.
Mẫu thân bị ta đánh lạc hướng, quên mất điều định nói, nhanh chóng đi lo việc bếp núc.
Phụ thân vẫn gọi đại bá và gia đình quay lại, trên mặt đại bá mẫu vẫn còn in dấu tay, chắc hẳn là bị đại bá đánh.
Các đường huynh đều lộ vẻ trầm tư, các đường tẩu không nói lời nào, nhìn ta cũng áy náy.
Chỉ có lũ trẻ là ngây ngô, chạy loạn tứ tung.
Gia gia bước tới nói chuyện vài câu với đại bá, rồi mời mọi người ngồi xuống.
“Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, không cần nói thêm nhiều lời, lũ trẻ không chờ được nữa, khai tiệc thôi!”
Sau bữa ăn, đại bá mẫu còn đặc biệt xin lỗi ta.
“Bá mẫu, ta không để bụng. Nàng là nàng, các người là các người, ta phân biệt rất rõ ràng. Không qua lại với nàng ta nữa là thật, nhưng sau này cũng không nhắc đến nàng nữa. Chúng ta trước đây như thế nào thì sau này vẫn vậy.”
Nếu bá mẫu không hiểu chuyện, cứ khăng khăng nói về Nguyên Viên, thì có lẽ mối quan hệ này cũng phải cắt đứt.
Ta không thể cứ mãi tha thứ và thông cảm.
Sau khi dọn dẹp xong tiệc rượu, vẫn còn dư lại mấy hũ rượu, ta bảo phụ mẫu mang về hai hũ, để trong nhà có khách thì mang ra dùng.
Thịt thừa được chia cho mấy nhà, những thứ có thể giữ lại đều được bảo quản cẩn thận để ăn dần.
Gia đình đông người, việc làm mỗi ngày cũng không hề ít.
Hàng ngày thu hoạch măng cũng rất bận rộn. Tề Đại cùng gia gia vào rừng săn bắn, có khi ở lại trong rừng một đêm, hôm sau nhất định quay về, rồi lái xe lừa lên trấn bán măng, đem về được cả hòm tiền đồng.
Để dỗ dành tổ mẫu, không cho bà gây chuyện, ta hứa sẽ tặng bà hai hòm gỗ, khiến bà vui vẻ lắm, ngày nào cũng đến nhà một vòng, ăn một bữa cơm rồi về, thỉnh thoảng tổ phụ cũng đến ăn cùng.
Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu mấy lần muốn về nhưng ta cố giữ lại.
Thu hoạch và bán măng khô, trừ đi tiền mua củi và các chi phí nhân công, vẫn lãi được gần hai trăm lượng bạc.
Đợi vụ mùa này qua đi, lúa má trong ruộng đã cao, bụng ta cũng ngày càng lớn hơn.
Tề Đại lo sợ ta ngồi xe lừa xóc nảy không tốt, liền mời đại phu trên huyện đến nhà xem.
Đại phu xem xét kỹ càng, nói: “Đến tháng mười là phải chuẩn bị rồi, đứa bé có thể sinh sớm hoặc muộn, đều không nói trước được.”
“Thân thể phu nhân khỏe mạnh, dưỡng thai như hiện tại là rất tốt.”
Giữ đại phu lại qua đêm, trả cho ông số tiền hậu hĩnh, gia gia cùng ngồi uống rượu và ăn cơm với ông. Ông cũng bắt mạch cho cả nhà, bọn trẻ đều khỏe mạnh, chỉ có gia gia mắc một số bệnh cũ, cần phải dưỡng sinh thật tốt.
Phụ mẫu ta đều khỏe mạnh, các ca ca, tẩu tẩu, cháu trai cháu gái cũng vậy.
Ông bà ngoại tuổi đã cao, có vài bệnh không thể chữa khỏi, chỉ cần ăn ngon, uống tốt là đủ.
Để tránh tổ mẫu gây chuyện, phụ thân ta lại mời bà cùng tổ phụ tới nhà. Hai người đã già, thân thể suy yếu, có vài bệnh vặt không lớn, chỉ cần dưỡng tốt sẽ kéo dài tuổi thọ.
Nhưng người quê, dù bảy tám mươi tuổi, mấy ai chịu ngồi yên một chỗ?
Phụ thân và mấy người thúc thúc bàn bạc, hiện tại nhà cũng khá giả, mỗi tháng sẽ tăng thêm một ít lương thực cho nhà tổ mẫu, ngoài ra còn cho thêm hai mươi văn tiền, để hai người đừng làm lụng nữa.
Đại bá đương nhiên đồng ý ngay.
Tổ phụ và tổ mẫu mừng rỡ gật đầu lia lịa, một người con cho hai mươi văn, năm người con là một trăm văn, một năm rồi một nghìn văn, sau này muốn mua gì cũng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT