Ta vừa định trêu chọc bọn họ vài câu, Thẩm Chính Khanh lập tức ném giày rơm xuống, nhào tới ôm lấy Tú Uyển.
Hai huynh muội ôm nhau rồi khóc rống, giống như hai con thú nhỏ bị thương ôm nhau sưởi ấm, nhìn thấy cảnh này khiến cho lòng người chua xót không thôi.
Có một loại cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng ta.
Ta hoảng loạn chạy ra ngoài, vươn tay sờ lên đuôi mắt ướt át của mình.
Đây, là nước mắt ư?
Kỳ quái, rõ ràng đây là chuyện vui, tại sao ta lại khóc chứ?
36
“Tỷ, tỷ ăn đùi gà đi!”
“Tỷ, thịt này thơm quá, tỷ ăn miếng này đi.”
“Tỷ, tỷ có khát không? Muội đi rót nước cho tỷ đây!”
Tú Uyển bận rộn như con ong mật, một khắc cũng không ngừng bước ở trong phòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy trắng sáng và hơi ửng hồng, đôi mắt là kiểu mắt hạnh xinh đẹp, lông mi dài vểnh lên cao vút.
Lúc nàng ấy cười rộ lên, bên khóe miệng còn có hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Trông cực kỳ đáng yêu.
Ta mím môi, nghiêm mặt, thản nhiên liếc nhìn nàng ấy.
“Vừa rồi là ai nói gì ấy nhỉ?”
“Sau khi chữa trị cho muội rồi thì không được chữa cho ca ta nữa.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tú Uyển nhăn thành bánh bao, hận không thể cho mình một quyền.
“Ta, ta nói thế là nói bậy đấy!”
“Tiên Nhi tỷ, từ giờ trở đi tỷ chính là thân tỷ tỷ của ta!”
Thẩm Chính Khanh cười nhìn hai chúng ta chơi đùa, ngón tay trắng nõn thon dài của y cầm đũa, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên.
Nhưng đã một lúc lâu trôi qua rồi mà y vẫn chưa bỏ cơm vào miệng.
Y, thật ra y cũng rất chờ mong nhỉ?
Ta vỗ nhẹ cái đầu lông xù của tiểu nha đầu.
“Được rồi, trong khoảng thời gian này phải vất vả cho ngươi rồi.”
Mỗi ngày đều phải lên núi đốn củi, còn phải ra bờ sông gánh nước.
Tú Uyển lập tức ưỡn ngực, trong đôi mắt to dường như muốn b.ắ.n ra ánh sáng.
“Ta không sợ vất vả!”
“Vì ca ca của ta, cho dù, cho dù có kêu cho ta ăn phân thì ta cũng bằng lòng!”
Nghe vậy, ta suýt nữa phun ra nước vừa uống.
Sau khi được ta cam đoan, Tú Uyển kéo tay Thẩm Chính Khanh, vừa khóc vừa cười.
Người với người thật sự là không giống nhau.
Tống Thanh Thư vì quyền thế mà có thể g.i.ế.c mẫu thân của mình.
Huynh muội Thẩm gia, vì đối phương mà có thể không chút do dự đánh cược tính mạng của mình.
37
“Tiên Nhi, đi ra ngoài giặt quần áo chung đi.”
“Lạch cạch…”
Chậu gỗ trong tay Trương đại nương lăn xuống đất, toàn bộ quần áo giày dép bên trong đều bị rơi ra hết rồi.
Bà ngơ ngác nhìn nam nhân bên cạnh mình, dường như ngay cả thở cũng quên.
“Thần, thần tiên?”
Ta mang theo Thẩm Chính Khanh đi suốt một đường, đồ đạc của các phụ nhân ở trong làng Thanh Sơn lập tức rớt suốt chặng đường.
Càng về sau, phía sau chúng ta lại có thêm rất nhiều người.
Các nàng có loại phản ứng này cũng rất bình thường
Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Thẩm Chính Khanh, ta cũng giật nảy mình.
Lúc ấy khi ta còn ở kinh thành, Cố thế tử là người có danh xưng đệ nhất mỹ nam tử, nhưng so ra thì vẫn kém hơn Thẩm Chính Khanh vài phần.
Đó là chưa kể đến những người phụ nhân luôn sống ở trong làng.
Thẩm Chính Khanh không chỉ tuấn tú, dường như trên người còn mang theo một tầng ánh sáng.
Trong lúc giơ tay nhấc chân, y luôn có một khí chất phong lưu nói không nên lời.
Y chỉ cần lẳng lặng đứng ở đó, trong trăm ngàn người, ngươi cũng chỉ thấy được mỗi mình y.
Chờ sau khi chúng ta giặt quần áo xong về đến nhà, người trong làng đã xếp thành hàng dài ở trước cửa sân.
Phu nhân thôn trưởng là người đứng đầu hàng.
Bà ta thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Chính Khanh vài lần.
Sau đó, chậm rãi đỏ mặt.
“Khụ, đại nương, người có chuyện gì sao?”
Sau khi bị ta kêu tỉnh, khuôn mặt già nua của phu nhân trưởng thôn trở nên đỏ hơn nữa.
“Ta, à đúng rồi, ta tới đây để mua giày rơm!”