Sau khi tôi cho ba người trên bàn xem "bằng chứng" mình giữ lại, ai nấy đều có biểu cảm phức tạp.

 

"Kiều à, con thật sự đang yêu đương với Hi Hi sao? Mẹ thật sự nghi ngờ con thi đậu nghiên cứu sinh kiểu gì đấy. Cảnh này rõ ràng là trong một bộ phim mà Tô Hi từng đóng mà, đã mấy năm rồi." Lời phàn nàn của mẹ Giản đúng là chí mạng.

 

Tôi chỉ muốn độn thổ ngay lập tức, bộ phim đó tôi thật sự không có chút ấn tượng nào.

 

"Không sao, không sao, Kiều Kiều liếc mắt một cái đã nhận ra thằng nhóc này rồi." Đoạn phu nhân vội vàng hòa giải.

 

Chỉ có ánh mắt của Tô Hi nhìn tôi, tôi biết lần này lại nghi ngờ anh, tôi sợ là sắp tiêu đời rồi.

 

Sau bữa tối, mẹ Giản và mẹ Đoạn nói họ phải về khách sạn, rồi rời đi. Trước khi đi, mẹ Đoạn còn tốt bụng mách nước cho tôi: "Kiều Kiều, Tô Hi rất dễ dỗ, nếu không dỗ được thì cứ cho nó hai cái tát."

 



Dì ơi, đó có phải con trai ruột của dì không vậy? Tôi muốn cười nhưng lại nhịn.

 

Vì Tô đại ảnh đế lần này thật sự hơi giận, về đến nhà cũng không nói năng gì, không nhìn tôi, chỉ quay mặt đi tỏ vẻ "Anh đang giận, cần được dỗ dành".

 

"Em sai rồi, không nên dễ dàng nghi ngờ anh." Tôi nắm tay anh ấy, thành khẩn xin lỗi.

 

Nhưng anh ấy chỉ "hừ" một tiếng rồi lại quay mặt đi chỗ khác, không để ý tôi, nhưng tay vẫn để tôi nắm.

 

Xem ra lời nói vô dụng, tôi tiến tới hôn anh ấy một cái. Vị ảnh đế nào đó rất dễ dỗ, liền ôm lấy eo tôi, hôn sâu hơn, lẩm bẩm: "Không được có lần thứ ba đâu đấy."

 

"Còn nữa, anh cũng muốn công khai."

 

Tôi không nghe rõ anh nói gì, nhưng vẫn mơ hồ đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play