Sau khi mắng, họ lại cầu xin tôi chăm sóc Nguyễn Thục Vân.
Tôi miễn cưỡng đồng ý và bảo họ ký vào giấy ủy quyền.
Như vậy, sau này mọi sắp xếp cho Nguyễn Thục Vân đều phải do tôi quyết định.
Trừ khi chị ta khỏi bệnh, nhưng khỏi bệnh cũng có nghĩa là chị ta phải chịu án phạt.
Dù sao thì lúc phạm tội, chị ta đâu có bị bệnh.
Khi mẹ tôi còn muốn dặn dò điều gì đó, tôi nói một câu suýt làm bà tức đến ngất đi.
"Hồi nhỏ chị ấy đối xử với con thế nào, con nhất định sẽ trả lại gấp bội."
"Hai người yên tâm, khi hai người ra tù, con sẽ mang đến cho hai người một bất ngờ lớn."
Tôi đặt chiếc ống nghe xuống, mặc kệ mẹ tôi la hét thế nào cũng không nghe thấy nữa.
Tôi rất bận, Dư Thiên Vũ còn đang đợi tôi ở bên kia để gặp anh ta.
Nửa năm trôi qua, anh ta như trở thành một con người khác.
Có lẽ là do kiểu tóc không còn như trước, trông không còn phong độ nữa, hoặc cũng có thể là bộ quần áo tù không thể hiện được khí chất cao quý của anh ta.
Tóm lại, khi mặc áo tù, anh ta trông chẳng khác gì một kẻ vô lại.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta chứa đựng cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Chúng tôi ngồi đối diện rất lâu, cuối cùng anh ta cũng cầm lấy ống nghe.
"Anh đã xem qua thỏa thuận ly hôn, anh sẽ không ký."
Tôi nhún vai thờ ơ: "Không sao, tôi sẽ nhờ luật sư hỗ trợ, theo quy trình thì chúng ta sẽ tự động ly hôn."
Dư Thiên Vũ nói: "Về cái c.h.ế.t của Tô Phong..."
"Anh không liên quan, tôi biết."
Anh ta gật đầu, rồi tiếp tục hỏi.
"Em có hận anh không?"
Tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi trả lời anh ta.
"Giữa chúng ta không tồn tại sự hận thù, tôi chỉ làm nốt những việc mà Tô Phong chưa kịp làm, giúp anh ấy đòi lại công lý."
"Còn về anh và những người khác, đều là tự chuốc lấy, không thể trách ai được."
"Dư Thiên Vũ, sau này đừng tìm người làm phiền tôi nữa, tôi sẽ không đến thăm anh lần nào nữa."
"Nhà Dư của các người nợ Tô Phong mãi mãi không trả nổi, tôi không hận anh, nhưng cũng không có ý định tha thứ cho anh."
Bởi vì các người, tôi đã mất đi lý do để sống tiếp.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Dư Thiên Vũ đột nhiên hỏi tôi.
"Thục Mộng, nếu không có cái c.h.ế.t của Tô Phong, không có những chuyện xảy ra với nhà Dư, em vẫn sẽ ly hôn với anh chứ?"
Tôi nhìn anh ta, bật cười.
"Dư Thiên Vũ, anh không nghĩ rằng anh tỏ ra sâu sắc một chút thì tôi sẽ bị anh làm cho cảm động và tìm cách kéo anh ra khỏi đây chứ?"
"Ba năm kết hôn với anh là ba năm khó khăn nhất của tôi, nhưng cũng là ba năm thành công nhất của tôi."
"Bởi vì tôi đã giúp Tô Phong đòi lại công lý, nhưng anh cần nhớ rõ một điều, nếu Tô Phong còn sống, tôi sẽ không bao giờ kết hôn với anh."
Bị tôi nhìn thấu, Dư Thiên Vũ lộ ra chút hối hận trên khuôn mặt.
Nhưng dù sao anh ta cũng là người được nhà họ Dư đào tạo kỹ lưỡng để kế vị, nên không quá mất bình tĩnh.
14
Đúng là một ngày bận rộn.
Rời khỏi nhà tù, tôi lại đến thăm Nguyễn Thục Vân.
Bệnh viện tâm thần gọi điện nói rằng tình trạng của chị ta gần đây rất tệ.
Tôi nghi ngờ, có lẽ chị ta giả điên nhưng đã bị nhốt đến mức phát điên thật.
Quả nhiên, khi tôi gặp chị ta, chị ta đang cầm một cái que nhặt được từ đâu đó để kẻ lông mày.
Rồi chị ta lại tô tô lên môi mình.
Tôi nhìn kỹ hơn, có vẻ như đó là một chiếc bàn chải đánh răng của ai đó.
"Thưa cô Nguyễn, cô đến đây thật tốt quá."
"Thục Vân gần đây hay la hét vào ban đêm, chúng tôi đã thử nhiều liệu pháp nhưng không có tác dụng."
Tôi trao cho giám đốc bệnh viện một tấm séc đã chuẩn bị sẵn.
"Cảm ơn các ông, tôi dự định chuyển chị gái tôi ra nước ngoài để điều trị."
Ở nước ngoài có một loại phẫu thuật cắt bỏ thùy não, nghe nói rất hiệu quả đối với việc chữa trị bệnh nhân tâm thần.
Nghe nói nhiều bệnh nhân sau khi phẫu thuật sẽ không còn la hét nữa, điều này là một niềm an ủi lớn cho gia đình của họ.
(Hết)