Cuối cùng, mèo béo cũng được theo chân Bạch Linh vào nhà.
Bạch Linh lục lọi tìm cho nó cái thùng giấy, dùng khăn trải hai lớp, sau đó nói "ngủ một mình ở phòng khách nhé" rồi đi vào phòng ngủ.
“Chúc ngủ ngon~” Mèo béo rất tự giác chui vào trong thùng giấy chật chội.
Cửa thông giữa phòng khách và phòng ngủ bị Bạch Linh đóng lại.
Lúc này, trong đầu mèo béo vang lên một giọng nói trêu chọc.
Hệ thống: "Ái chà ký chủ, sao nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết của cô lại còn có thiết lập người hiền lành vậy?"
“…” Mèo im lặng.
Lăn lộn trong thùng giấy, mèo béo nói chuyện với giọng nói trong đầu: “Đó là thiết lập ban đầu của cô ấy từ rất lâu trước đây."
Hệ thống: "Thiết lập ban đầu?"
“Ừ, khi cô ấy còn là nữ chính.” Mèo béo nhẹ nhàng nói.
***
Liên hoan của Thương hội Bình Thành, phòng tiệc của khách sạn Park Hyatt.
Thương hội địa phương thường có quan hệ thân thích, nhất là những người khởi nghiệp trongngành công thương nghiệp, từ thế hệ trước đã thích kết thông gia, tới thế hệ này toàn là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ thuở nhỏ, bọn tiểu bối chơi rất hợp, gặp trưởng bối cũng gọi một tiếng chú bác.
Vì vậy, chẳng ai ngạc nhiên khi thấy Bạch Linh thay Bạch Chính tới cuộc họp.
Khi mọi người trò chuyện, ngoài công việc kinh doanh, họ luôn thích quan tâm ít chuyện nhà.
Cuộc hôn nhân của hai nhà Trình Bạch tất nhiên trở thành tâm điểm chú ý thời gian gần đây.
Nhưng mà, tin tức về chuyện đính hôn không thành đã truyền ra ngoài.
Tin tức lan truyền trong giới rất nhanh, thậm chí chẳng cần người trong cuộc trả lời chính thức, chỉ cần tiểu bối trong nhà nói vài câu là mọi biết đều biết.
Dù sao, chuyện Trình Hành rời đi vào buổi tiệc tối sinh nhật Bạch Linh bị rất nhiều người nhìn thấy.
Lúc Bạch Linh tới cửa phòng, vừa hay nghe thấy có người hỏi Trình Chí Quân.
"Lão Trình, ông và Bạch gia xảy ra chuyện gì vậy? Tôi thấy hôm nay Bạch Chính không tới."
Những người đàn ông tựa vào ghế hút thuốc nhả khói.
Trình Chí Quân gõ tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, từng sợi tro rơi xuống.
Ông ta mỉm cười nói: “Không tiện nói lý do lắm, chỉ có thể nói là nhà chúng tôi đã dốc hết sức tác thành. Làm các ông chê cười rồi."
Những lời này khá mập mờ, như thể đang che giấu chuyện gì đó không thể cho ai biết.
Trình Chí Quân người này rất biết giữ thể diện.
Nhưng Bạch Linh lại chẳng có ý cho ông ta thể diện.
Cô đẩy cửa phòng ra và ho nhẹ.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung tới.
Trình Chí Quân quay đầu lại nói: "Linh Linh tới rồi, lại đây ngồi đi."
Giọng điệu rất tự nhiên, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Linh mỉm cười nhã nhặn.
Cô rót đầy một ly rượu, nâng ly lên.
"Cháu đến muộn, cháu kính các bậc chú bác một ly ạ."
Uống một hơi cạn sạch.
Nhờ chén rượu của cô, bầu không khí lại trở nên vui vẻ, nhưng Bạch Linh lại rót cho mình ly thứ hai, lần này cô nhắm vào Trình Chí Quân.
“Cháu lại kính chú Trình một ly ạ." Bạch Linh bước tới, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không xu nịnh: “Cháu và Trình Hành ở bên nhau từ thuở nhỏ, cậu ấy muốn theo đuổi hạnh phúc của riêng mình, cháu mừng cho cậu ấy. Tiếc là cháu không có may mắn ấy, không thể làm con gái của cô chú ạ."
Sắc mặt Trình Chí Quân lập tức thay đổi, nhưng ông ta chẳng thể tức giận vì câu nói cuối cùng của Bạch Linh.
Người tinh tường đều có thể nghe hiểu ý của Bạch Linh. Đương nhiên là Bạch Linh đang nhấn mạnh, quả thật hôn sự thất bại là nhà bọn họ nói trước, nhưng là do Trình Hành phạm sai lầm, còn Trình Chí Quân cố ý dẫn dắt mọi người nghĩ Bạch gia không có thiện chí.
Trình Chí Quân hình như không ngờ rằng con gái Bạch gia lại có lá gan làm khó dễ mình ở đây, lúng túng nhận ly rượu này, thậm chí còn phải tỏ ra mình là trưởng bối nói thêm vài câu.
Tuy nhiên vào lúc này, Mạnh Nguyên ở bên kia vẫy tay với Bạch Linh.
"Linh Linh, tới đây ngồi."
Bạch Linh lập tức đi tới.
Cô hoàn toàn chẳng sợ đắc tội Trình gia.
Dù sao cũng có trải nghiệm rồi, biết rõ vào thời khắc mấu chốt, người nào bỏ đá xuống giếng, người nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Bố mẹ tưởng rằng họ rất thân thiết với Trình gia nhưng khi gia đình xảy ra chuyện, Trình Chí Quân bày tỏ rằng ông ta không thừa sức giúp đỡ, thậm chí Trình Hành còn trở thành cọng rơm rạ cuối cùng đè chết lạc đà.
Ngược lại, Mạnh Nguyên ngày bình thường quan hệ quân tử kết giao đạm như nước lại là người duy nhất giang tay giúp đỡ.
“Chú Mạnh.” Bạch Linh ngồi xuống bên cạnh ông.
"Tại sao Bạch Chính không tới? Sao lại bảo cháu tới đây thế?"
"Hôm nay bố cháu có việc, cũng không phải cháu tới thay ông ấy mà là cháu tự mình muốn tới. Cháu có chuyện muốn xin chú Mạnh chỉ dạy ạ."
Mặc dù việc kinh doanh của nhà họ Bạch rất phát đạt và gần như độc quyền ngành tang lễ của tỉnh nhưng cơ cấu thu nhập lại đơn lẻ.
Đây là ngành tất yếu, không bao giờ có “hoàng hôn”, dù chính sách có thay đổi thì sản phẩm cũng chỉ cần theo dõi và điều chỉnh kịp thời là được.
Nhưng nhà họ Bạch chưa từng đự đoán được rằng sẽ có đối thủ mới đến phá rối.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặc dù cô đã ngăn cản Chu Miên Miên vào Văn Viễn nhưng không loại bỏ rủi ro quan trọng nhất, rõ ràng là nếu không có dòng tiền mới, nếu chỉ có một nguồn thu thì rủi ro cũ vẫn tồn tại.
Bạch Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu mới bắt đầu phụ giúp việc làm ăn của gia đình, bố cháu muốn rèn luyện cháu, bảo cháu tự mình tìm công việc kinh doanh. Cháu suy nghĩ một chút, trong nhà cháu chưa từng làm lĩnh vực thương mại điện tử. Chú Mạnh lập nghiệp bằng ngành thương mại điện tử nên cháu muốn học hỏi kinh nghiệm ạ."
"Hóa ra là như vậy." Mạnh Nguyên hiểu ra: "Nhà của cháu có xưởng, có ưu thế trong chuỗi cung ứng. Chú sẽ giới thiệu cho cháu một người làm sàn thương mại điện tử khà lớn. Hắn tới từ nơi khác, cũng chỉ mới nổi trên mạng thôi, không quen bầu không khí trong thương hội truyền thống nhưng có quan hệ không tệ với chú."
Nói xong, ông mở WeChat và bắt đầu tìm người.
“Đây rồi.” Mạnh Viễn đưa trang chủ của đối phương cho Bạch Linh xem: “Văn Duệ, CEO của Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn.”
Bạch Linh giật mình.
Cùng lúc đó, trong sô pha phòng sát vách, hai người ngồi đối mặt nhau.
Lý Chuẩn lười biếng dựa vào ghế sô pha, mặc áo phông màu đen và quần short xám đơn giản, tóc xõa giữa lông mày và tai, vẻ mặt vô cảm.
Ngồi đối diện anh là một người phụ nữ mặc váy công sở, trông khoảng ba mươi tuổi, tóc buộc cao, trang điểm kỹ càng, thái độ khá chuyên nghiệp.
"Tìm tôi có việc gì?" Lý Chuẩn hỏi.
"Đại thiếu gia, phu nhân bảo tôi đến đây hỏi câu vì sao cậu phải nhúng tay vào việc của Văn Viễn." Hà Lệ Tư nói.
Cô ta là thư ký của Lý Lương Thục Di. Tất nhiên, không ai có thể giữ vị trí thư ký ngoại trừ người tâm phúc.
Nếu như không phải Lý Chuẩn không trả lời tin nhắn hay gọi điện, cô ta cũng sẽ không bị Lý Lương Thục Di phái tới Bình Thành tìm người.
"Việc này liên quan gì tới bà ta?" Lý Chuẩn thậm chí không nhấc mí mắt lên: "Tôi muốn can thiệp thì can thiệp thôi."
"Chẳng phải đại thiếu gia hoàn toàn bỏ mặc chuyện trong nhà, thậm chí còn chẳng nói câu nào với lão gia, tự tới Bình Thành học tập sao? Vì sao bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú với sự hợp tác của Lý Ký và Văn Viễn vậy?"
Lý Chuẩn chống đầu như đang suy nghĩ.
Sau đó, anh bỗng nhiên nói: “Bây giờ tôi rất không quen những xưng hô này."
"...?" Hà Lệ Tư nghi ngờ ngước mắt lên.
"Tôi ở Đại Lục lâu, thiếu gia, lão gia, phu nhân, nghe cứ như trước giải phóng vậy, tôi không quen." Lý Chuẩn miễn cưỡng nói: "Vì vậy, lần sau bàn tiếp nhé."
Anh đứng dậy ra cửa.
Dù sao thì tin tức muốn truyền đạt cũng đã được chuyển đạt.
Anh quả thực đã nhúng tay vào việc của Văn Viễn, hơn nữa cũng biết rõ mình làm gì.
Mấy tháng nay anh không quản lý bất cứ việc gì trong tập đoàn, nhưng hiện tại bỗng nhiên lại muốn động tay đến.
Anh chẳng cần nói động cơ của mình với bất kỳ kẻ nào.
Hà Lệ Tư đi theo.
Ngay vào lúc hai người lần lượt bước ra khỏi cửa, cánh cửa phòng vip sát vách cũng bị đẩy ra, một nhóm người nối đuôi nhau bước ra, chủ yếu là đàn ông và phụ nữ trung niên, thỉnh thoảng có một vài thanh niên trong đó, mà người có thân hình cao gầy, chân tay thon thả là người nổi bật nhất.
Bạch Linh mặc một chiếc váy trắng dài tới gối bằng vải taffeta, tay cầm một chiếc túi xách màu đen tinh xảo có đính đá lấp lánh.
Mái tóc đen mượt mà, phần đuôi xoăn tự nhiên, hiển nhiên trước khi tới đây đã có người đặc biệt chăm sóc.
Giữa tiếng trò chuyện ồn ào và những lời tạm biệt, cô bắt gặp ánh mắt của Lý Chuẩn.
Trong đôi mắt bình tĩnh bỗng nhiên có vài phần kinh ngạc.
Sau đó, tầm mắt của cô lướt qua Lý Chuẩn, nhìn Hà Lệ Tư sau lưng anh rồi lại quay về trên người Lý Chuẩn.
Lúc này, trong mắt có thêm vài phần tìm tòi như có ý nghĩa sâu xa.
Cái nhìn này, vừa xinh đẹp, cao quý lại có chút giảo hoạt.
Lý Chuẩn bỗng cảm thấy có chút không ổn.
***
Khi xe của Bạch Linh lái ra khỏi gara tầng hầm, cô tình cờ gặp Lý Chuẩn đang đứng trước cửa khách sạn Park Hyatt, một tay cầm điện thoại di động gõ rất nhanh bằng những đốt ngón tay dài và xinh đẹp, hình như anh đang trả lời tin nhắn.
Lý Chuẩn cúi đầu và nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hà Đường: [Chuẩn ca, hai ngày trước anh bảo em điều tra Bạch Linh, em đã tìm hiểu rất kỹ. Nhà cô ta làm ăn rất lớn, gần như độc quyền kinh doanh dịch vụ tang lễ của tỉnh, nhưng quả thực không có quan hệ gì với Lý Lương Thục Di.]
William: [Ừ.]
Hà Đường: [Cụ thể em gọi điện nói cho anh nhé?]
William: [Để sau.]
William: [Lát nữa tôi lên tàu điện ngầm rồi, tín hiệu không tốt.]
Hà Đường: [...]
Hà Đường: [Thiếu gia của em, cho dù là Lọ Lem khi ra ngoài cũng được đón bằng xe bí ngô, tại sao ngày nào anh cũng phải chen chúc trên tàu điện ngầm?]