Khi Lý Chuẩn nhận được cuộc gọi từ Lý Hậu Trình, anh không hề ngạc nhiên chút nào, thậm chí còn cảm thấy "cuối cùng cũng đến rồi."
Mặc dù đối phương vừa gọi đã tức giận mắng anh một trận, hỏi anh có phải muốn hủy diệt tất cả hai mươi năm kinh doanh vất vả của ông ta không. Có lẽ bởi vì quá tức giận, đối phương còn chưa nói hết đã liên tục ho khan như thể muốn ho ra cả phổi.
Lý Chuẩn lắng nghe một cách vô cảm, thờ ơ trả lời: "Ít nhất tôi đã không cử người tới tháo máy thở của ông khi ông hôn mê."
"Đồ bất hiếu!" Đối phương tức giận hét lên.
Lý Chuẩn đột nhiên cười lớn.
“Tôi là đứa bất hiếu, vậy ông là một người bố thế nào?"
Khi cuộc gọi kết thúc, Hà Đường ở bên cạnh tỏ ra lo lắng.
“Nếu làm như vậy sẽ mất đi sự ủng hộ của ban giám đốc. Trước đây chỉ vì anh không quay lại nên các nguyên lão của của Lý Ký đứng về phía anh, nhưng bây giờ anh đã ảnh hưởng trực tiếp đến giá cổ phiếu của Lý Ký, tương đương với việc khiến tài sản ròng của mọi người giảm xuống, làm sao họ có thể tiếp tục ủng hộ anh?"
"Cậu thấy tôi sẽ quan tâm sao?" Lý Chuẩn thản nhiên nhìn anh ta.
Chiều hôm đó, Lý Lương Thục Nghi tổ chức họp báo.
Bà ta tuyên bố với bên ngoài là đại thiếu gia Lý Ký bị bệnh tâm thần rất nặng, cần chữa trị ngay, cũng vì bệnh tình phát tác nên phát ngôn một vài lời không thỏa đáng với bên ngoài, xin mọi người đừng tin, cũng đừng bán tháo cổ phiếu của Lý Ký.
Đồng thời, Lý Lương Thục Nghi công bố một đợt kế hoạch mua lại mới nhằm ổn định giá cổ phiếu.
So với kế hoạch mua lại, tin tức “Đại thiếu gia Lý Ký mắc bệnh tâm thần” rõ ràng đã gây xôn xao lớn hơn.
Cánh nhà báo giải trí Hồng Kông luôn nói những lời ác độc, nói dễ nghe thì gọi là những người có miệng lưỡi sắc bén, nói khó nghe là mồm miệng ti tiện.
"Thiếu gia điên của Lý gia có tâm lý méo mó nên phá giá cổ phiếu."
Tin tức này đã lan truyền khắp Hồng Kông, thậm chí còn được giới giải trí đại lục tranh nhau đăng lại.
Lúc này Lý Chuẩn mới ý thức được, kế tiếp Bạch Linh sẽ nhìn thấy những tin tức này.
Vào lúc đó, trái tim chết lặng của anh mới nhảy lên, càng lúc càng đập nhanh, thậm chí làm anh cảm thấy hoảng sợ.
Hóa ra anh không hề quan tâm đến bình luận của người khác, chỉ quan tâm đến ánh mắt của cô ấy.
***
Bạch Linh mở cửa sổ.
Căn phòng nằm ở trên tầng của khách sạn, ngoài cửa sổ có một lớp hàng rào, có thể ngăn cản người ta vô tình ngã xuống, nhưng không thể ngăn cản có người ta cố ý trèo xuống.
Chỉ cần trèo qua hai thứ thôi, Bạch Linh nghĩ, đầu tiên là trèo qua cửa sổ, sau đó trèo qua hàng rào bên ngoài...
Không chỉ nghĩ như vậy, người cũng bắt đầu hành động.
Cô gái mặc bộ váy ngủ bằng vải cotton do khách sạn cung cấp trở mình ngồi trên cửa sổ, lộ ra hai chân thẳng tắp thon dài, đôi chân trắng nõn mềm mại đung đưa nhàn nhã.
Đôi mắt cô cố tình không tập trung vì sợ độ cao, nếu không có hàng rào chắn khu vực bên dưới, có lẽ lúc này cô đã mất kiểm soát tứ chi.
Với một tiếng két, cánh cửa mở ra.
Cô hờ hững quay lại nhìn người đang tới.
Đó là Lý Chuẩn.
Đồ ăn người kia đang cầm rơi xuống đất ngay lập tức.
"Tiểu Bạch!!!"
Bạch Linh theo tay anh nhìn những hộp đựng đồ nằm rải rác trên mặt đất, đồ ăn tinh xảo được bày biện bao gồm bánh thiên nga và bánh đậu xanh mới làm, còn có một số món chính và món phụ Bạch Linh nhìn không rõ...
Cô hầu như không ăn gì trong hai ngày qua, có ăn cũng chỉ miễn cưỡng được hai miếng, Lý Chuẩn không cho khách sạn mang món ăn lên nữa mà tự mình mang về từ nhà hàng bên ngoài.
Nếu như cô vẫn không ăn, Lý Chuẩn sẽ tiếp tục đổi nhà hàng, quả thực khó mà nói hai người ai cứng đầu hơn.
Nhưng hôm nay dường như Lý Chuẩn bị đóng băng ở đó, không tiến cũng không lùi, sợ rằng nếu mình bước thêm một bước nữa, cô gái sẽ nhảy xuống.
Từ góc độ đó, có lẽ anh không nhìn thấy thanh hàng rào dưới cửa sổ.
“Tôi không còn kiên nhẫn nữa rồi, Lý Chuẩn.” Cô bình tĩnh nói: “Tôi là người từng chết một lần, chết thêm lần nữa cũng chẳng sao cả."
Dù sao cô cũng chỉ là một nhân vật phụ trong một cuốn sách, một nhân vật đã được định sẵn phải hy sinh.
Cô hạ giọng, tự nhủ: “Nói không chừng mình nhảy xuống sẽ mở ra vòng ba…”
Bạch Linh lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng một giây tiếp theo, chứng sợ độ cao của cô lại tái phát, đầu óc quay cuồng, cô không khỏi nhắm mắt quay mặt đi, thậm chí còn cảm thấy mình sẽ ngã xuống ngay lập tức.
Lý Chuẩn tận dụng vài giây ngắn ngủi này xông tới, ôm chặt eo Bạch Linh.
Anh dùng sức mạnh siết chặt đối phương, cực kỳ cẩn thận ôm cô gái xuống như che chở một báu vật dễ vỡ.
Có lẽ Bạch Linh thực sự sợ độ cao nên lúc này đây cô chỉ ngoan ngoãn ôm lưng Lý Chuẩn, vùi mặt vào vòng tay anh, động tác rất nhẹ nhàng.
Khoảnh khắc họ ôm nhau, Bạch Linh đột nhiên cảm nhận được sự thật.
Đúng vậy, sự thật.
Mẹ kiếp Đấng tạo hóa, những gì tôi cảm thấy đều là thật! Nỗi đau của tôi, sự tuyệt vọng của tôi, khó xử của tôi đều là thật! Mọi thứ tôi yêu đều là thật, mọi thứ tôi ghét cũng là thật...
Nước mắt của Bạch Linh lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt vai của Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn ôm cô bằng tay trái, không ngừng vuốt ve mái tóc dài của cô bằng tay phải.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..."
Một tiếng rồi một tiếng, gần như thì thào với bản thân.
Bạch Linh vẫn bất động trong vòng tay anh, ngay cả hô hấp cũng vô cùng yếu ớt.
Cứ như vậy chẳng biết đã bao lâu trôi qua.
Cho đến khi Bạch Linh ngừng khóc, cho đến khi Lý Chuẩn buông cô ra, lặng lẽ nhìn cô.
Bạch Linh không hiểu được ánh mắt đó.
Cô dường như nhìn thấy... sự quyến luyến rất sâu sắc.
Tại sao?
Lý Chuẩn bế Bạch Linh lên giường, đắp chăn cho cô, đóng chặt cửa sổ lại, rót cho cô một cốc nước.
Bạch Linh ngoan ngoãn uống, nhưng chẳng mấy chốc mí mắt cô bắt đầu sụp xuống.
"Ngủ một giấc là tốt rồi." Lý Chuẩn hôn lên má cô: "Khi em tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ kết thúc."
***
Khi Bạch Linh tỉnh dậy, cô nhìn thấy khuôn mặt của con mèo béo màu cam đang ở cực gần cô.