Một lúc lâu sau, Lý Chuẩn mới nói: "Cho nên có một số việc chỉ là trời đất đưa đẩy, chúng ta cần gì phải so đo về việc nó đã bắt đầu như thế nào nhỉ?"
"Cũng phải." Bạch Linh gật đầu: "Cậu nói rất đúng."
Thực sự không cần so đo.
Dù sao hai người đã là châu chấu cùng chung một sợi dây rồi.
Nhiệt độ vào ban đêm giảm nhanh chóng.
Hơn một giờ sau, Bạch Linh bắt đầu hắt hơi.
Lý Chuẩn lập tức cởi áo khoác mặc cho cô, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là từ chối anh.
“Cậu sẽ bị cảm lạnh mất.”
“Nhưng cậu đã bị cảm rồi.” Một giọng nói không cho từ chối từ trong bóng tối truyền đến.
Động tác tay của Lý Chuẩn không dừng lại, Bạch Linh bị anh bọc kín mít.
Sau đó, thang máy lại rơi vào im lặng.
"Tôi cảm thấy mình có chút thê thảm." Bạch Linh khịt mũi.
Không gian chật hẹp này dường như rất thích hợp để nói ra một số tâm tư thầm kín chôn sâu trong lòng.
Dường như mọi người sẽ lãng quên sau khi bước ra ngoài.
"Cậu biết không, tôi đã có một giấc mơ." Bạch Linh nhỏ giọng nói: "Rất rất chân thực... giấc mơ ấy."
Nếu bây giờ kể lại thì tất cả đã từng tựa như một giấc mộng ngắn ngủi vậy.
"Trong giấc mơ của tôi, gia đình tôi bị hủy hoại vì Chu Miên Miên."
Bạch Linh chọn những phần quan trọng nhất, kể lại ngắn gọn.
Chu Miên Miên chuyển trường.
Mối quan hệ của cô và Trình Hành tệ đi.
Và sau đó là phá sản, nghỉ học...
"Giấc mơ tiên tri?" Lý Chuẩn cau mày.
“Ừ, mọi chuyện sắp thành hiện thực rồi.” Giọng Bạch Linh nghẹn ngào.
"..."
Mặc dù trên thực tế mọi chuyện đều xảy ra trước, sau đó giấc mơ đã cho cô biết trước một số cảnh mà cô chưa từng nhìn thấy và trải qua...
Nhưng điều đó không quan trọng, cô không muốn dọa Lý Chuẩn, giấc mơ tiên tri đã đủ bất bình thường rồi, không ngờ Lý Chuẩn lại nghe rất nghiêm túc, không hề cắt ngang cô, nói cô nói linh tinh.
Có lẽ là do buồng thang máy quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể thản nhiên nói tiếp.
Ở nơi nhỏ bé biệt lập với phần còn lại của thế giới này, tiết lộ hết mọi thứ mà người ngoài kia không thể tưởng tượng được.
"... Tôi cố gắng trốn chạy khỏi giấc mộng, trước khi chuyện tệ nhất xảy ra, tôi muốn thay đổi tất cả." Trong bóng tối, Bạch Linh cười khổ: "Thật ra mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng tôi không ngờ chúng ta lại bị mắc kẹt ở đây.”
Nhiệt độ đã giảm xuống còn 5-6 độ C, quần áo cô mặc cũng không đủ sức chịu đựng nhiệt độ như vậy.
Hơn nữa, thật khó để nói liệu thang máy có rơi sâu hơn nữa hay không.
Điều khiến cô bất an nhất là rất khó để biết liệu trên thế giới này có “vận rủi” nào đặc biệt nhắm vào cô hay không.
Giống như lần phá sản trước đó, bất cứ điều gì tồi tệ đều có thể xảy ra với cô.
"Cậu nói xem chúng ta có thể..."
"Không." Lý Chuẩn ngắt lời cô.
Giọng nói của người đàn ông vẫn bình tĩnh nhưng lại mang theo một sức mạnh không thể nghi ngờ.
"Ngay cả khi chương trình điều khiển trục trặc, chỉ cần chúng ta không tùy tiện khởi động thang máy thì nó sẽ vẫn lơ lửng ở đây. 6 giờ sáng mai bảo vệ sẽ tới làm việc, chúng ta sẽ được cứu." Lý Chuẩn lần mò, xác nhận đã cài hết cúc áo khoác của mình cho cô: "Bây giờ cậu cần phải làm là đừng sinh bệnh, kiên trì thêm mấy tiếng nữa."
Bạch Linh nhỏ giọng "Ừ" một tiếng.
"Cậu có cảm thấy lời tôi vừa nói rất hoang đường không?" Bạch Linh hỏi.
Lý Chuẩn im lặng vài giây rồi hỏi: "Trong giấc mộng của cậu có tôi không?"
Bạch Linh sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Không có."
Thật sự không có.
Trong nguyên tác, cô là nhân vật phản diện lớn nhất ở giai đoạn đầu, trong khi Lý Chuẩn là nhân vật nam chính xuất hiện cuối cùng, và tới tận bây giờ anh vẫn chưa bị Chu Miên Miên thu hút thành công. Bọn họ giống như hai đường thẳng song song, không hề có cơ hội giao nhau.
"Vậy bây giờ tôi ở đây." Giọng nói của Lý Chuẩn bình tĩnh và chắc chắn.
Bạch Linh đột nhiên có cảm giác khác thường.
Dù là vòng đầu tiên hay vòng thứ hai, cô vẫn cứ thua cho đến khi hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh một thân một mình.
Vì vậy khi thế giới khởi động lại, phản ứng đầu tiên của cô là tự mình thay đổi mọi thứ, chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài..
Sự giúp đỡ bên ngoài hoặc vô dụng, hoặc chẳng đáng tin.
Ngay cả đối với Lý Chuẩn, khi cô tìm anh cùng hợp tác cũng chỉ muốn lợi dụng thân phận nam chính “Chu Miên Miên cầu nhưng không có được" mà thôi.
Nhưng bây giờ anh nói với cô rằng bây giờ cô có tôi rồi.
Trong bóng tối lạnh lẽo, Bạch Linh cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nóng lên lạ thường.
Không thể nào... một câu nói của đối phương có thể làm mặt cô nóng lên...
Không... hình như... không chỉ trên mặt...
Bạch Linh có chút choáng váng.
Lúc đầu Lý Chuẩn chỉ tưởng Bạch Linh mệt nên ngủ quên.
Anh vốn quen thức khuya, bây giờ không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Nhưng dần dần anh cảm nhận được, hơi thở của cô gái bên cạnh trở nên nặng nề.
Lý Chuẩn bỗng nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.
Anh giơ tay chạm vào trán Bạch Linh.
Gay rồi.
Bạch Linh sốt nhẹ.
Anh từ nhỏ đã dành rất nhiều thời gian cho việc tập cưỡi ngựa, thân thể luôn rất tốt, có thể cầm cự trong nhiệt độ thấp này trong một thời gian, nếu bị cảm lạnh, chỉ cần về uống thuốc hai ngày là khỏi. Nhưng Lý Chuẩn không ngờ sức khỏe của Bạch Linh lại yếu hơn mình rất nhiều như vậy.
Càng sốt cao, càng sợ lạnh.
Trong cơn mơ màng, cô gái tự động tìm kiếm nguồn nhiệt như một con mèo, càng ngày càng bám chặt vào Lý Chuẩn.
Lý Chuẩn thở dài.
Mặc dù có chút mạo phạm...
Nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn ôm Bạch Linh vào lòng.
Cô gái này thật sự khiến người ta lo lắng.
Trông vô cùng mạnh mẽ, nhưng thực chất lại rất yếu đuối, chưa chi đã ốm rồi.
Lại còn có giấc mơ tiên tri nữa, chưa nói những gì xảy ra trong giấc mơ có xảy ra trong thực tế hay không, nhưng người mơ chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn.