Trần Phùng vươn tay đẩy cửa phòng hỷ, nhìn bên trong, trên giường đã có một thanh niên tuấn tú, trang nhã ngồi yên lặng ở đấy 

Trần Phùng chỉ cười nhẹ, bước vào trong xoay người khép cửa lại. Rồi lại xoay người bước đến phía trước, anh tự nhắc một cái ghế, ngồi đối diện thanh niên trước mặt 

Ánh mắt nhẹ cong lên, gương mặt hết sức hiền lành, thanh niên bị gương mặt này làm cho ngẫn ngơ tại chỗ, chỉ biết mình chỉ cần nhìn lâu một chút nữa, rất có thể sẽ bị gương mặt cùng đôi mắt sau hút này hớp mất hồn 

“ Tạ Tĩnh, trước hết ta thành thật xin lỗi ngươi, sau là cảm ơn ngươi vì đã đồng ý hôn sự này”

Tạ Tĩnh là tên thanh niên trước mặt, y nghe anh nói mà giật mình choàng tỉnh sau khi rời mắt khỏi đôi mắt ấy 

“ Ngươi nói vậy là có ý gì?”

“ Thật không giấu gì ngươi…” Trần Phùng thở dài kể, “ Gia đình nhà ta đều có truyền thống, chính là cưới hỏi một người có bát tự hợp mệnh, chỉ cần như vậy nửa đời con cháu về sau sẽ ấm no”

“ Ngươi nói với ta những chuyện này làm gì?”

Tạ Tĩnh thắc mắc, y cũng chẳng quan tâm chuyện này, đối với y mà nói, chỉ cần người trước mặt chết, người kia mới chịu mở lòng nhìn đến y, y cũng chẳng quan tâm nguyên cớ hỏi cưới ra sao

Vì khi có người nói muốn tìm người mai mối cho Trần Phùng, y đã mua chuộc bà mối để anh đến hỏi cưới y, chỉ cần thành công gả đi, y chắc chắn sẽ khiến người này sống dỡ chết dỡ

Trần Phùng nghe y hỏi, chỉ cười mà xoay người rót rượu, vừa rót vừa nói 

“ Ta cùng ngươi là một bản thỏa thuận, hôn sự này của chúng ta chỉ cần hai năm thôi, đến lúc đó ngươi sẽ được tự do. Sau đó ta sẽ tìm cách, xóa bỏ hết tin tức của ngươi về việc từng chung sống với ta, như vậy ngươi không cần phải lo lắng sau này…”

Tạ Tĩnh nhận ly rượu từ tay anh, vẫn là không ngớt bất ngờ này đến bất ngờ khác. Y có nghe nhầm hay không? Trần Phùng cùng y kí hiệp nghị hôn nhân? Như vậy không phải đã quá lời cho y rồi sao? Trong vòng thời gian này, y có thể nhân cơ hội giết anh rồi chuồn đi! Đây là ông trời đang mở lối cho y sao?

Tạ Tĩnh vui đến độ tay cầm ly rượu mà run rẩy, Trần Phùng đã thấy nét cười nơi khóe miệng của y, nhưng lại giả vờ như chưa từng thấy, anh điềm nhiên mà một hơi cạn sạch 

“ Tạ Tĩnh, mong trong thời gian này sẽ không khiến ngươi khó chịu, ủy khuất cho ngươi”

“ K.. không sao..” thật sự là quá tốt rồi.

_______

Sáng hôm sau 

Hai người đang nằm liền kề trên một chiếc giường, anh nằm rất an tỉnh, chỉ có tướng ngủ của Tạ Tĩnh không tốt, rất hay gác chân hoặc tay lên người anh

“ Ca, ca, anh dâu!!!!Hai người mau ra đây nào!!!”

“ Trời ơi tiểu thư, người nhỏ tiếng một chút, chủ nhân cùng chủ quân đang ngủ mà!”

“ Không chịu, ca, anh hứa hôm nay dẫn ta cùng anh dâu đi chùa thắp hương mà, anh mau thức dậy, ta chuẩn bị xong hết rồi!!!”

“ Trời ạ, tổ phụ của tôi ơi, người làm ơn nhỏ tiếng một chút”

“ Ca, ca…”

Trần Phùng ngồi trên giường, tay không ngừng xoa trán, thật hết nói nổi, muội muội này của anh thật khiến anh rất nhiều năm phải đau đầu không ngớt 

Con bé ngây thơ lại rất dễ bị lừa, anh luôn cẩn thận mà giám sát con bé, luôn cho nó loanh quanh trong biệt phủ, chỉ những dịp lễ lớn mới cho nó ra ngoài chơi 

Nên đối với con bé, được ra ngoài đi chơi là một việc vô cùng trọng đại 

Trần Phùng nhìn sang sau lưng mình, chỉ thấy Tạ Tĩnh đã thức giấc, đang muốn ngồi dậy, anh thấy y vươn vai, ánh mắt đầy ngáy ngủ nhìn anh

“ Còn buồn ngủ sao?”

Chắc thật là vậy, Tạ Tĩnh nghe vậy mà vô thức gật đầu, sau đó khi tỉnh táo hơn lại xấu hổ mà cúi đầu, sau đó ngại ngùng đáp lại 

“ Không, không có, ta ngủ đủ rồi!!”

“ Ừm, thức dậy rồi thật khó ngủ lại…A”

Trần Phùng ra khỏi giường, đến bên tủ gỗ lớn, lấy ra một chiếc tai nghe bằng bông, đây là kiểu dáng anh dặn người làm riêng để phòng khi mùa đông đến 

Lúc trước, trước khi chết, anh đã từng đi mua bán với nhiều loại người đến từ các quốc gia khác nhau, bắt gặp ở phương Tây lại có thịnh hành loại này, mùa đông đeo vào ấm tay, lại còn giúp đưa người vào giấc ngủ vì nó tránh ồn 

“ Em đeo cái này lên đi”

“ Đây là cái gì?”

“ Là tai nghe, ta phát hiện ở phương Tây rất thịnh hành loại này, ta thấy hay, dự định đến đông sẽ đem ra bán”

“ Nó có tác dụng gì? Trong thật mềm mại "

“ Để ta đeo giúp em”

Trần Phùng giúp y đeo lên, gương mặt thanh tú của y lại được tô điểm thêm chút dễ thương từ cục bông ấy, Trần Phùng nhìn y, lại nói một câu

“….”

“ Hả? Ngươi nói gì thế??”

Tạ Tĩnh thấy rõ ràng Trần Phùng có động đậy môi mà nói gì đó, nhưng y lại không nghe rõ, chỉ là giống như hai người bị ngăn cách với nhau với một bức tường vậy, chỉ khác là nhìn thấy được chứ không nghe được đối phương 

Trần Phùng đưa tay kéo tai nghe xuống, nhìn gương mặt ngơ ngác của y anh cười nói

“ Ta nói, em có nghe được gì không?”

Tạ Tĩnh nghe vậy lắc đầu “ Không nghe, chỉ lờ mờ biết ngươi có phát ra tiếng, nhưng không nghe hết…”

Lúc này Tạ Tĩnh bất ngờ “ Thật thần kì!!”

“ Ừm, yên tâm ngủ một chút nữa, không cần theo ta, nơi đó thực sự rất đông, đi đường rất mệt nhọc”

Trần Phùng nhẹ nhàng đeo lên cho y, trong sự chưa hiểu gì của y mà đỡ y nằm xuống, bản thân đến sau bức mành thay y phục rồi mở cửa rời đi.

____

Muốn biết Trần Phùng nói gì khi cho Tạ Tĩnh đeo tai nghe không?

“ Lần này tới lượt ngươi….”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play