Chiến trường dã ngoại thực sự sẽ chết, thực sự sẽ chết đó.

Vào Hiệp Lộ Tương Phùng mà đi qua chiến trường dã ngoại thì chỉ chuẩn bị tinh thần bị "chém giết" thôi, toàn cao thủ hàng đầu tụ họp về đây PK. Nơi này toàn "cao thủ võ lâm", gặp ai cũng muốn "solo" một trận. Việc tham gia vào trận chiến PvP là không thể tránh khỏi, nói chung là muốn yên thân thì đúng có vào đó!

Giết một người là kiếm được một lượng kinh nghiệm khá lớn, nhưng nếu bị hạ gục thì sẽ mất tất cả kinh nghiệm lẫn điểm cày cuốc, tuy nhiên với những phần thưởng hấp dẫn khi đổi điểm, nhiều người chơi vẫn chấp nhận mạo hiểm tham gia.

Nhưng hắn còn muốn thăng cấp, kinh nghiệm không thể mất nha!

Trình Ngô lạnh lùng tuyên bố: "Tao ở trong đội ngũ"

Ở khu vực dã ngoại khi làm nhiệm vụ theo nhóm, bạn sẽ không nhận tới nhiệm vụ PK, thế nhưng khi rời nhóm thì coi chừng "bị thịt" đấy, bạn sẽ đối mặt với nguy cơ tấn công bởi người chơi khác, ở đây luật bất thành văn là "một mất một còn", chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.

Diệp Sanh trong lòng hoảng hốt, chính cái người trong đội ngũ kia mới càng đáng sợ a, bị ném chung vào đội với Đại thần, thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Diệp Sanh khóc lóc: Đại thần có thể đá người, cứu mạng!

"Thực xin lỗi Đại thần, tại em tưởng anh thích kiểu tán tỉnh đó....À không, không phải đâu..." Diệp Sanh vội vàng giải thích.

Hắn thật sự hối hận với cái miệng của mình, chưa thấy ai tự đào hố chôn mình bao giờ nha.

Đại thần sẽ cho mình một cơ hội à? Mình sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện mà. Diệp Sanh trong lòng đang quỳ lạy xuống gào khóc ròng rồi đây.

Trình Ngộ suy nghĩ một lúc rồi mở danh sách bạn bè ra, quả nhiên người đứng đầu danh sách là cái tên "Thanh Cửu".

Thật tốt!!

Trình Ngộ nhấp chuột một cái, mặc kệ Diệp Sanh ở sau đang gào khóc kêu cứu mang, trực tiếp giải tán đội ngũ quay trở về Chủ thành.

Thiên Thừa Lấy Ngung cho dù một mình xuất hiện tại dã ngoại, cũng sẽ không dễ dàng có người tới gây chuyện.

Nhưng mà Diệp Sanh thì khác, ở chiến trường dã ngoại này, nơi hội tụ của những cao thủ, hắn quả thực như lạc vào giữa bầy sói đói khát.

"Trình Ngộ! Mày đúng là đồ ma quỷ --"

Trình Ngộ không nói gì, chỉ đáp lại bằng ánh mắt khinh bỉ, Diệp Sanh lập tức sửa lời: "Thiên sứ ma quỷ..."

"..."

Trình Ngô liếc mắt qua màn hình của Diệp Sanh,nói với giọng điệu nhắc nhở: "Mày tới đánh tiếp đi"

"A a a!!! Xanh miết năm tháng là ai ? A a a!! Tao nhớ ra rồi!! Đây chẳng phải chính là tên Lôi thần mấy hôm trước PK với mày sao? Cứu mạng aaa!!"

"Trình Ngộ, mày không phải người! Cứu mạng a!!"

Trình Ngộ mày đợi đấy, trong lòng Diệp Sanh cắm nến, tự cầu phúc!

Hắn cùng Xanh miết năm tháng giao đấu, quả thực là đối thủ không tồi, thao tác cùng ý thức của đối phương đều rất mạnh, Diệp Sanh không thể giành phần thắng.

Có một điều Diệp Sanh nói không sai, anh đúng là đã từng gặp người chơi Thanh Cửu Mị ảnh, và người đó đã khen ngợi anh rất nhiều.

Tầm mắt Trình Ngộ dừng lại ở ID, thấy rằng Thanh Cửu Mị ảnh này đúng là biết tạo bất ngờ mà!

Tuy nhiên, anh chỉ xem những video game mà người khác đăng tải lên diễn đàn, là một game thủ chuyên chơi thích khách, tốc độ di chuyển cực kì nhanh, trong một đội, game thủ thích khách luôn là yếu tố then chốt quyết định thành bại.

Hơn nữa, anh luôn muốn thử kết hợp sức mạnh của Mị ảnh với Quỷ diện, chỉ là trước đây chưa tìm được Mị ảnh phù hợp, mà giờ thì...

Đang suy nghĩ miên man, thì ID của Thanh Cửu ở góc bên phải màn hình bỗng hiện lên một dấu chấm đỏ.

[bạn tốt] Thanh Cửu: Đại thần, anh có ở đó không?

Đuôi lông màu Trình Ngộ hơi nhướn lên.

[bạn tốt] Thiên Thừa Lấy Ngung:.

Bạch Diêm Thanh nuốt nước miếng, Đại thần gửi một dấu chấm, tâm trạng này là tốt hay xấu đây? Thật khó đoán ha.

Hơn nữa, cậu mới vừa thêm bạn tốt, không biết nhắn tin như này có hợp lý không, mong Đại thần đừng cho rằng cậu mạo muội đi.

Cậu quả thực mong muốn được chiến đấu cùng Đại thần, đã ao ước điều đó từ lâu rồi.

Phi, đây là ước mơ lớn ha.

Mặc kệ! Gan lớn mới có thịt ăn!

[bạn tốt] Thanh Cửu: Đại thần, thứ sáu tuần sau em có thể hẹn trước một ví trí không?

[bạn tốt] Thanh Cửu: [cầu xin ngươi]

[bạn tốt] Thanh Cửu: [làm ơn][làm ơn]

Bạch Diêm Thanh ngoài mặt tỏ ra vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt không một gợn sóng trước những biểu cảm bán manh đó, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy ngượng ngùng và hồi hộp.

Cậu tính toán muốn làm nũng với Đại thần, dù cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn không bỏ cuộc, biết đâu Đại thần lại yêu thích bộ dạng này của cậu thì sao.

Miễn là có thể cùng Đại thần thêm thân thiết, làm bất cứ điều gì cũng được, một vài biểu hiện tình cảm nhỏ nhặt kia có tính là gì.

Chưa kịp hoàn hồn thì đối phương lại gửi một loạt cảm xúc bay tới. Trình Ngộ cũng nhịn không được mà tính gửi lại bằng một biểu tượng cảm xúc, ngón tay dài đắn đo trên bàn phím, cuối cùng vẫn chưa gửi đi. Ánh mắt chợt lóe lên vẻ nghi hoặc.

Trong ấn tượng của anh, Thanh Cửu này là con trai?

Vẫn là nói, con trai này sẽ làm nũng sao?

[bạn tốt] Thiên Thừa Lấy Ngung: Được, nhưng vẫn có thêm điều kiện.

Yes!!

Bạch Diêm Thanh khắc chế nội tâm kích động, đánh chữ liên tục.

[bạn tốt] Thanh Cửu: Mời Đại thần nói, đừng nói là một, mười điều kiện, em đều không từ chối a...

Xóa xóa xóa

[bạn tốt] Thanh Cửu: Mời Đại thần nói a [mèo dấu chấm hỏi]

Trình Ngộ: "..."

Có thể có nhầm lẫn không, thật sự Thanh Cửu là con gái? Anh chẳng lẽ nhớ nhầm sao?

[bạn tốt] Thiên Thừa Lấy Ngung: Còn nhiều nhiệm vụ phía trước, đầu tiên chúng ta cùng làm nhiệm vụ hai ngày đã.

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Mua một tặng hai?

Đối với Bạch Diêm Thanh mà nói, cùng Đại thần làm nhiệm vụ giống như trúng số độc đắc vậy, hiện tại lại có thể sớm chiều làm nhiệm vụ chung hai ngày, bánh trên trời rơi xuống à, còn cần phải suy nghĩ sao?

Đương nhiên không, Bạch Diêm Thanh không hề chớp mắt, ánh mắt sáng rực cầm lấy chiếc bánh lên rồi chạy.

Ai cự tuyệt là đồ ngốc nha!

[bạn tốt] Thanh Cửu: Không thành vấn đề ! [xoay tròn] [nhảy lên]

[bạn tốt] Thiên Thừa Lấy Ngung: ...

[bạn tốt] Thiên Thừa Lấy Ngung: Đừng làm nũng.

Đồng tử Bạch Diêm Thanh hơi chấn động, hai từ "làm nũng" khiến cậu thoáng chốc do dự, so với bất kỳ biểu cảm nào, cách này có vẻ mang lại hiệu quả cao hơn.

Dù nhận thức được điều đó, nhưng khi bị Đại thần chỉ thẳng thì vẫn cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Mặt mũi Bạch Diêm Thanh đỏ dần mà nhìn chằm chằm khung chat.

Còn tưởng rằng Đại thần sẽ thích loại phong cách này...

Thật là ma quỷ ám ảnh a.

[bạn tốt] Thanh Cửu: Vâng.

Thoạt nhìn có vẻ lý trí đấy.

Thật đáng tiếc khi bỏ đi món quà tinh tế mà người khác tặng, Bạch Diêm Thanh nhét vội gói quà vào góc tối.

[bạn tốt] Thiên Thừa Lấy Ngung: Buổi sáng ngày mai, tập hợp tại Vô Nhai động.

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad (_vuoncarot) và TYT(Vườn Cà Rốt)
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play