"A? Vậy phải làm sao giờ?" Quý Tinh đặt bát xuống, lập tức hoảng hốt: "Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé."

"Không cần, cứ như vậy nằm một lúc sẽ ổn thôi." Khương Vi lật người, "Cậu cứ làm việc của mình đi, đừng bận tâm đến tôi."

"Thật sự không đi bệnh viện hả?" Quý Tinh thấy trán cô đã toát mồ hôi lạnh.

"Ừm..." Khương Vi cả người chui vào chăn, lúc nói còn mang theo chút giọng mũi.

Quý Tinh chỉ có thể rời khỏi phòng. Cậu có kinh nghiệm chăm sóc những cô gái bị đau bụng kinh, nhưng chăm sóc cô gái bị đau dạ dày thì chưa từng.

Cậu đi đi lại lại trong phòng khách một hồi, đột nhiên nhớ ra khi mới chuyển đến đây, hình như có thấy một hộp thuốc dạ dày trên bàn ăn.

Vì vậy, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho người bạn cùng phòng: "Chào buổi tối, tôi là bạn cùng phòng của anh, Quý Tinh! Xin lỗi vì lại làm phiền anh. Không biết bây giờ có tiện nói chuyện không? Tôi có việc muốn hỏi anh."

Ở đầu bên kia, Khương Vi vừa chợp mắt một chút, điện thoại bỗng rung lên liên tục. Mở ra thấy là tin nhắn của Quý Tinh, không biết cậu đang muốn làm gì nữa...

Cách một cánh cửa, Quý Tinh đứng ngoài chờ hồi âm. Sau vài phút, điện thoại rung lên, tin nhắn của người bạn cùng phòng chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Không tiện."

Nghe có vẻ lạnh lùng. Quý Tinh là một người nhút nhát, nếu là bình thường thì đã xấu hổ không dám tiếp tục làm phiền, nhưng lần này không giống như vậy, cậu vội vàng chỉnh sửa tin nhắn thành một tin dài dòng khác: "Vậy tôi sẽ nói trong tin nhắn. Bạn tôi bị đau dạ dày có vẻ khá nghiêm trọng, chính là người tôi đã đề cập đến trước đó ở tạm nhà chúng ta. Tôi vừa nhớ ra ở nhà thấy có thuốc dạ dày, nên muốn hỏi anh cách chăm sóc người bị đau dạ dày như thế nào? Thật sự rất gấp, anh giúp tôi với nhé."

Khương Vi nhìn tin nhắn đó, vừa tức vừa buồn cười. Tức là vì đùa giỡn một hồi lại tự đưa mình vào tình huống này, cười là vì sự nghiêm túc ngốc nghếch của Quý Tinh lúc nào cũng khiến hắn thấy vui vui. Nghĩ lại thì thật sự bất lực, trước kia uống rượu liên tục cũng không sao, vài ngày gần đây ít uống hơn thì lại bị đau. Từ trưa Khương Vi đã cảm thấy khó chịu trong bụng, đau đến mức phải nằm xuống ngủ, quên cả việc uống thuốc.

Rất nhanh, Quý Tinh nhận được tin nhắn từ bạn cùng phòng: "Trước tiên hãy cho bạn cậu uống thuốc đi, vào phòng tôi mà lấy, bên phải cửa vào, ngăn tủ tầng hai có thuốc."

Quý Tinh lại cảm thán người bạn cùng phòng của mình thật tốt bụng, vừa đi về phía phòng của cậu ấy vừa nhắn tin lại: "Cảm ơn anh rất nhiều! Nhưng thuốc này có dùng cho mọi cơn đau dạ dày không? Bởi vì tôi không chắc nguyên nhân có giống với anh không nữa?"

Người bạn cùng phòng đáp: "Có thể uống, tin tôi đi 🙂."

Trước khi vào phòng người ta, Quý Tinh còn đặc biệt dùng tay áo lau sạch tay, sợ rằng tay mình dính bẩn làm ô nhiễm tay nắm cửa của người bạn cùng phòng có thói quen sạch sẽ này. Đây là lần đầu tiên cậu vào hay thậm chí là thấy phòng của người bạn cùng phòng. Dù hai phòng ngủ có phong cách trang trí giống nhau, nhưng phòng của người bạn rõ ràng sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều. Không có một chút đồ đạc lộn xộn nào trên bàn, tủ hay giường, nhìn như thể không có ai sống ở đây.

Quý Tinh liếc nhìn một cái, không dám nhìn lâu, theo chỉ dẫn của bạn cùng phòng, cậu nhanh chóng tìm thấy hộp thuốc dạ dày. Dù có lời nói của bạn giúp trấn an, nhưng cậu vẫn không yên tâm, cẩn thận đọc lại tờ hướng dẫn, đặc biệt là phần chỉ định sử dụng.

Xác nhận không có vấn đề gì, cậu nhẹ nhàng lén lút bước vào phòng lần thứ tư: "Vi Vi, cô ngủ rồi à?"

Khương Vi từ từ mở mắt: "Chưa."

Cốc nước đã nguội thành nước ấm, có thể dùng để uống thuốc, Quý Tinh lấy ra một viên thuốc đưa cho Khương Vi: "Cô uống thuốc trước rồi ngủ nhé."

Diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn, Khương Vi nhận viên thuốc hỏi: "Cậu mua ở đâu vậy?"

Quý Tinh giám sát hắn nuốt viên thuốc xuống: "Là của bạn tôi."

"Bạn cậu thật tốt!" Khương Vi tấm tắc tán thưởng.

Quý Tinh gật đầu lia lịa, rồi lại hỏi: "Cô ăn tối chưa? Tôi nấu gì cho cô nhé?"

"Ăn mì gói à? Mì gói có lẽ không được đâu." Khương Vi nghĩ thầm, cậu còn biết nấu món gì khác chắc?

"Tôi không phải chỉ biết nấu mì!" Quý Tinh quay lưng đi ra ngoài, "Cô nghỉ một chút, tôi đi nấu."

Một lúc sau, Khương Vi nhận được tin nhắn của cậu: "Giờ có thể làm món gì cho bạn tôi ăn không? Đừng khó quá, tôi không làm được, tay nghề nấu ăn của tôi chỉ có mì..."

Tin nhắn tiếp theo của Quý Tinh nhận được là một hướng dẫn chi tiết về cách nấu cháo bí đỏ với gạo. Hướng dẫn chi tiết đến từng chỗ: gạo ở tủ nào trong bếp, lấy bao nhiêu, bí đỏ cắt kích thước bao lớn, dùng nồi nào, trong nồi cho bao nhiêu nước, nấu bao lâu... Tất cả đều được viết rõ ràng.

Quý Tinh cầm điện thoại, theo từng bước hướng dẫn mà bạn cùng phòng gửi, từng chút một làm theo. Trong bếp, cậu như đang chiến đấu vậy, sau một hồi lộn xộn, cuối cùng cũng nấu xong cháo — tay nghề nấu ăn đã có một bước nhảy vọt.

Quý Tinh vào phòng, bưng bát cháo bí đỏ nóng hổi: "Tôi đã nói rồi, tôi không chỉ biết nấu mì thôi đâu, cô vẫn không tin!"

Khương Vi suýt nữa không nhịn được cười: "Vậy cho tôi nếm thử xem có ngon không nhé."

Có kinh nghiệm từ lần trước, Quý Tinh lần này đặc biệt nhắc nhở: "Cô phải thổi một chút, vừa mới múc ra, nóng lắm. Tôi không cho đường, nếu cô muốn ngọt thì tôi đi lấy."

Khương Vi nhận bát cháo, vừa khuấy khuấy vừa nhẹ nhàng thổi. Quý Tinh ngồi xổm bên giường, chống cằm nhìn hắn. Khi vừa đợi nước sôi, cậu đã tìm trên điện thoại, thấy nhiều người nói rằng khi bị đau dạ dày lấy thứ gì đó nóng ôm vào sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng mùa hè thì thực sự không tìm thấy túi chườm nóng nào.

Khi Khương Vi vừa ngồi dậy, chai nước ấm mà cậu để trong chăn đã lăn ra ngoài, Quý Tinh sờ vào, thấy nó đã nguội ngắt rồi.

Cậu không biết mình nghĩ gì mà bỗng nhiên đưa tay ra đặt trên bụng của Khương Vi, nhất thời cả hai người đều sững sờ.

"... Tôi muốn sưởi ấm cho cô." Quý Tinh trong lúc hoảng loạn không những không rút tay về, mà còn cố tình dùng chút sức, khiến Khương Vi có thể cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay cậu qua lớp vải.

"... Nhưng mà, dạ dày ở chỗ này." Khương Vi chỉ tay, sau đó bàn tay ấm áp ấy liền dịch chuyển đến đúng vị trí.

Khương Vi mặt bỗng đỏ lên, tay cũng bắt đầu run run, thìa va chạm vào thành bát phát ra tiếng kêu lách cách.

Quý Tinh nghiêm túc giữ tay cho hắn, một lúc sau mới hỏi: "Cô nói "thường như vậy", có phải là thường xuyên bị đau dạ dày không?"

Khương Vi ậm ừ: "Tôi tự nằm một chút sẽ ổn thôi."

Quý Tinh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trong veo nghiêm túc nhìn cô: "Trước đây cô sống một mình à?"

Quý Tinh luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Vi, cảm thấy trong ánh mắt cô chứa đựng quá nhiều cảm xúc, như thể có thể kéo người ta vào một vòng xoáy không rõ nào đó. Thực ra, Khương Vi cũng ngại ánh mắt của Quý Tinh, quá thuần khiết và đơn giản, không có một chút ý niệm nào khác, dù thích hay ghét, vui hay buồn, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy rõ ràng.

"Cũng không phải sống một mình, mà là ở ghép với người khác." Khương Vi vừa ăn vừa nhấm nháp, cảm nhận vị ngọt nhẹ từ bí đỏ trong bát cháo đầy ấm áp.

"Vậy mà cô vẫn "tự nằm một chút sẽ ổn thôi"?" Không có ai chăm sóc cô sao? Câu này Quý Tinh không hỏi.

Khương Vi suy nghĩ một lúc: "Không có ai tốt như cậu." Còn một câu "Không ai ngốc như cậu" thì hắn không nói ra.

"Đương nhiên rồi!" Quý Tinh rất thích câu này, có chút kiêu ngạo, cái đuôi gần như đã vểnh lên trời, "Cô nên tìm tôi làm bạn cùng phòng."

Khương Vi còn chưa kịp nói gì, Quý Tinh đã chuyển đề tài: "Ôi, nhưng mà tôi đã ký hợp đồng thuê một năm rồi, nếu bỏ trốn thì phải trả phí vi phạm hợp đồng."

"..." Khương Vi nhanh chóng bị kéo ra khỏi bầu không khí ái muội trở về với hiện thực tàn khốc.

Sáng hôm sau, Quý Tinh tỉnh dậy, phát hiện tin nhắn từ người bạn cùng phòng gửi vào nửa đêm qua: "Không cần cảm ơn. Nếu đã học được rồi, lần sau tôi đau dạ dày thì cũng nhớ chăm sóc tôi một lần nhé, coi như học phí."

Quý Tinh hơi lo lắng, vậy hôm qua có phải cậu đã đồng ý chạy trốn cùng Khương Vi không? Nhưng người bạn cùng phòng này hiện tại cũng khá tốt.

Chết tiệt, sao tôi lại được yêu thích như vậy chứ!

-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play