"... Cậu biết cậu đang nói gì không?" Khương Duy suýt không tiếp nhận được cú tấn công trực diện từ Quý Tinh.
"Anh vẫn định giả ngu à?" Quý Tinh nắm chặt tay con thú nhồi bông, tay run rẩy, "Thì tôi nói lại một lần nữa nhé, anh đừng đi được không? Dù anh là Khương Vi hay Khương Duy cũng đừng đi!"
Cậu thử ôm Khương Duy, siết chặt lại rồi cúi đầu, trán dựa vào vai Khương Duy, cọ nhẹ vào cổ Khương Duy một cách thân thiết. Quý Tinh từ lâu đã biết trong mối quan hệ này cậu là người bị chi phối hoàn toàn, nhưng lại không có cách nào để thoát ra.
Khương Duy không động đậy, hít một hơi thật sâu hỏi: "Cậu không thấy ghê tởm à?"
"Đó là vì!" Quý Tinh ngẩng đầu lên, "Đó là vì anh đã lừa tôi! Chúng ta đã nói rõ không được lừa nhau mà. Anh đã lừa tôi, tôi không được tức giận sao?"
"Vậy giờ cậu đã hết tức giận chưa?" Khương Duy nghĩ một lát, đưa tay sờ sờ vào gáy Quý Tinh.
"Chưa hết giận! Anh tức giận xong lại bỏ đi, đương nhiên tôi càng tức giận hơn rồi!" Quý Tinh không thể kiềm chế được, nắm chặt tay đấm vào không khí, "Tôi thật sự rất muốn đấm anh một trận, nhưng nhìn thấy anh là tôi chỉ muốn hôn... Nói càng nhiều càng tức, phiền quá đi, tôi vẫn muốn đấm anh."
Khương Duy nắm lấy tay Quý Tinh: "Quý Tinh, cậu thấy ghê tởm cũng không sao. Giờ cậu ôm tôi hôn tôi, chỉ vì cậu vẫn xem tôi thật sự là con gái. Cậu bình tĩnh lại mà suy nghĩ, ở bên một thằng con trai, cậu thật sự chấp nhận được không?"
Quý Tinh trợn tròn mắt, ánh mắt vẫn rất hung dữ: "Tôi đã nghĩ rồi! Tôi đã suy nghĩ suốt ba mươi bảy ngày rồi! Thích con trai thì có gì ghê gớm? Chẳng lẽ chỉ có mình anh mới có thể thích sao? Tôi nói cho anh biết, tôi không chỉ có thể ôm anh hôn anh, mà tôi còn..."
Khương Duy còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Quý Tinh toàn bộ sức nặng đổ dồn lên người hắn. Hắn không thể kiểm soát phần thân trên, chỉ có thể ngã về phía sau, chân vướng vào cạnh sofa. Bình hoa rơi khỏi tay, vỡ tan nát trên mặt đất.
Khương Duy hôm nay uống hơi nhiều, dù chưa say nhưng sau động tác này vẫn cảm thấy hơi lâng lâng, anh mở mắt ra nhìn thấy trần nhà, nhận ra mình bị Quý Tinh đè ngã.
Quý Tinh một tay đỡ dưới lưng anh, tay kia chống bên tai. Từ góc độ của Khương Duy, anh vừa khéo nhìn thấy yết hầu của Quý Tinh trượt xuống khi nuốt nước bọt, rồi lại trở về, rồi lại trượt xuống, lại trở về.
Mới làm gì đâu mà mặt Quý Tinh đã đỏ bừng. Không chỉ khuôn mặt, mà còn lan lên tai, cả mũi cũng đỏ, dưới ánh đèn phòng khách càng trở nên hồng hào, mềm mại. Xuống dưới, đến cả cổ cũng đỏ bừng, thậm chí màu đỏ ấy còn chảy vào áo.
Toàn thân Quý Tinh nóng bừng như lửa, vừa rồi chỉ là một phút bốc đồng khiến cậu đè Khương Duy xuống, nhưng bước tiếp theo nên làm gì thì giờ lại hoàn toàn trống rỗng.
Khương Duy thấy cậu giữ tư thế chống đẩy bằng một tay, dần dần không giữ được, tay cổ tay run rẩy, nên rất ân cần đề nghị: "Nếu không được thì thôi, đừng ép mình."
Đàn ông sao có thể nói không được? Quý Tinh lập tức bị câu nói này chọc tức. Thực lòng mà nói, hôm nay nhìn thấy Khương Duy tóc vàng ở quán bar cậu đã không thể kìm nén nổi.
Hiện giờ, trong mắt Khương Duy là sắc xám nhạt, mái tóc dài mềm mại trải ra dưới thân, được ánh đèn chiếu vào như tỏa ra ánh vàng nhạt, Quý Tinh nhìn chằm chằm, chỉ thấy Khương Duy trong khoảnh khắc này đẹp đến không giống người thật, như những nữ thần trong thần thoại phương Tây, xa xôi và khó với tới.
Cậu giống như nhận được sự chỉ dẫn từ thần thánh, cúi đầu thành kính hôn lên trán, mắt, mũi, và khóe miệng Khương Duy. Khóe miệng Khương Duy vừa bị cậu cắn trúng có chút máu rỉ, Quý Tinh liếm sạch máu, nếm được vị mằn mặn.
— Hôn máu của thần có tính là xúc phạm thần không?
Từng chút từng chút hôn lên đôi môi Khương Duy, cậu dần dần chút thổn thức, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Anh vừa đáp lại những nụ hôn mãnh liệt như thủy triều của Quý Tinh, vừa dẫn dắt: "Có cần tôi tự cởi đồ không?"
Khương Duy dùng giọng nam nói, mang theo chút âm sắc trầm thấp, còn có chút khàn khàn, kết hợp với khuôn mặt dịu dàng của anh khiến Quý Tinh cảm thấy tim mình thắt lại, toàn thân lại càng nóng.
Đầu óc đã không còn suy nghĩ, chỉ biết nghe theo chỉ thị của Khương Duy. Cậu vụng về kéo áo lông của Khương Duy xuống, để lộ làn da trắng muốt bên dưới.
Quý Tinh vô thức hôn lên, từ môi dưới hôn xuống cằm, từ cằm đến cổ, rồi đến vai và xương đòn rõ nét của Khương Duy, Quý Tinh hôn từ giữa xương đòn rồi xuống gần vai, đột nhiên nhấc lên dây đeo váy và kéo xuống.
Khương Duy phát ra tiếng rên rỉ nhẹ, tay ôm mặt Quý Tinh, để lại một nụ hôn khích lệ trên mặt: "Quý Tinh, giờ có thể bắt đầu sờ tôi rồi."
Hình như đây là lần đầu Quý Tinh nghe Khương Duy phát ra... âm thanh như vậy. Trước đó từng có hai lần tiếp xúc thân mật nhưng cậu luôn là người bị động, nhưng vừa rồi phút giây này nắm giữ thế chủ động khiến cậu thỏa mãn cơn khát chiếm hữu.
Sờ? Sờ ở đâu? Tay cậu treo lơ lửng không biết đặt ở đâu, ngay cả khi trước mặt là một cô gái cậu cũng không biết phải sờ sao, đừng nói gì đến Khương Duy lại là một thằng con trai...
Khương Vi kéo tay cậu xuống, đặt lên ngực mình, nơi tròn trịa, cậu dĩ nhiên không có cảm giác nhưng Quý Tinh chắc chắn khó lòng mà cưỡng lại, cậu không ngại giúp thêm chút lửa.
Quý Tinh ngây ngô đưa tay sờ lên, đặc biệt cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm nhẹ, mềm mại và đàn hồi. Cảm giác lạ lẫm trong lòng bàn tay khiến cậu càng lúc càng hưng phấn.
"Như thế này." Khương Vi đặt tay mình lên tay Quý Tinh, đặt tay lên ngực mình, ấn nhẹ xuống, rồi xoa tròn.
Quý Tinh chưa từng thấy cảnh này, chỉ một lúc sau đã xấu hổ muốn nổ tung.
Hai người kề sát bên nhau, Khương Duy ôm chặt Quý Tinh, rồi vặn người lăn một cái. Quý Tinh choáng váng, chỉ biết nhắm mắt lại rồi mở ra đã thấy mình nằm ngửa trên sofa.
Ngực Khương Duy mềm mại như mây, đè lên ngực cậu, mái tóc dài như ánh trăng chảy xuống người cậu, ánh mắt như gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu, mọi thứ đều nhẹ nhàng và tuyệt diệu như một giấc mơ, ngoại trừ...
Ngoại trừ thứ hiện giờ đang không chút khách khí áp lên đùi Quý Tinh.
"Cứ như vừa nãy, từng bước từng bước một, đừng sợ, tôi sẽ dạy em." Khương Duy ghé sát bên tai Quý Tinh, nhẹ nhàng nói, môi anh khẽ chạm vào dái tai Quý Tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT