Hàn Tiến dẫn Mai Trang Nghị đi vào tiểu viện của mình, mở cửa phòng đi vào.

Mai Trang Nghị nhìn quét trong phòng một vòng, miệng chậc chậc nói: “Chỗ này của ngươi bẩn quá.”

Hàn Tiến liếc hắn.

Chỗ ở của nam nhân thì có bao nhiêu sạch sẽ, cách tầm mười ngày có người đến quét dọn giúp hắn một lần, chỉ là vẫn chưa tới ngày quét dọn, nên hơi lộn xộn. Hàn Tiến là nam nhân, lại không muốn dọn, liền mặc kệ nó, có một chỗ đặt chân là được rồi.

“Không phải tỷ ngươi đang giúp ngươi nói thân đấy ư, chuyện đến đâu rồi?” Mai Trang Nghị tìm chỗ trống ngồi xuống, miệng nói trêu chọc: “Lấy một người vợ về cũng tốt, tránh cho ngươi suốt ngày ở ổ heo.”

Hàn Tiến nghe vậy mặt thoáng đen sì.

“Ta tạm thời không có ý định thành thân.”

Hắn ném xiêm y bẩn trên mặt ghế sang bàn bên cạnh, ngồi xuống đối diện Mai Trang Nghị.
“Ta cảm thấy ngươi nên thành thân thì tốt hơn, tuổi ngươi không ít đâu, mẹ và tỷ ngươi suốt ngày ở nhà nhớ thương việc này đấy, coi như ngươi làm tròn một cọc tâm nguyện người ta.”

Hàn Tiến cười lạnh: “Đừng chỉ nói ta thôi, ngươi thì sao? Ta nhớ được nhà ngươi cũng nói không ít đâu.”

Mai Trang Nghị cười đùa tí tửng: “Trước lập nghiệp sau thành gia, ta ngay cả nghiệp còn chưa lập, thành gia làm sao.”

Hàn Tiến không muốn châm trọc hắn.



Mấy chuyện xấu xa của Mai gia không phải hắn không biết, hai lão Mai gia lo lắng tiểu nhi tử, cho nên một mực không ở cùng Đại phòng Mai gia, bởi vì chuyện này, Mai gia ẩn giấu không ít mâu thuẫn. Trong tay hai lão có tiền, ba con trai không nhớ nhung, nhưng nhóm con dâu cháu dâu phía dưới lại nhớ nhung lắm, ngày thường làm không ít mờ ám sau lưng.
Lần một lần hai, Mai Trang Nghị coi như không thấy. Nhưng số lần nhiều, hắn thấy chán. Thế này mượn cớ mượn hết bạc trong nhà ra, an vị chờ trong nhà cãi lên.

Kỳ thật Hàn Tiến đồng ý cách làm của hảo hữu, đã sinh ra u nhọt, dứt khoát trực tiếp cắt đi, sau khi cắt nặn mủ mụn ra là được rồi. Nếu không cắt, cứ như vậy tích tụ lại, ba phòng Mai gia sớm muộn gì cũng bị chia cách.

Vừa thấy thần sắc hảo hữu, Mai Trang Nghị biết rõ mình lấy cớ này không vượt qua kiểm tra, cũng dứt khoát không che đậy.

“Bọn họ nói cha mẹ ta ngầm phụ cấp bạc cho ta, đã như vậy, ta dứt khoát chứng thực nó.” Mai Trang Nghị cà lơ phất phơ tựa ở ghế nói. Cho nên nói nữ nhân thật là phiền, một kẻ hai kẻ đều lòng dạ hẹp hòi, chỉ có mẹ hắn, tỷ hắn và Tiểu Nguyệt Nhi là ngoại lệ thôi.
Hàn Tiến phức tạp nhìn hắn một cái: “Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, thanh danh của ta không tốt, đó là thân bất do kỷ. Ngươi thì sao, là tự mình làm ra đấy.”

Trên mặt Mai Trang Nghị tức thì chợt lóe vẻ chật vật.

Ai không có thời kì phản nghịch chứ?

Từ nhỏ được cha mẹ các huynh trưởng yêu thương, cũng bởi vậy Mai Trang Nghị từ nhỏ tùy ý làm bậy đã quen. Trước kia Mai gia đưa hắn học bài, không học được vài năm, chính hắn không đi nữa. Ngày thường chơi bời lêu lổng, không có chuyện gì chạy khắp nơi đùa nghịch, lúc bà con lối xóm đều nói hắn hết ăn lại nằm chơi bời lêu lổng, Mai Trang Nghị còn muốn ‘Học giỏi’ đã chậm rồi.

Đã không thể giải thích ngọn nguồi, vậy dứt khoát không giải thích nữa. Vì vậy, chỉ cần biết nhà Mai đồ tể, mọi người đều biết Mai gia có một tiểu nhi tử chơi bời lêu lổng.

Mai Trang Nghị không nói gì, Hàn Tiến lại đâm hắn một câu: “Ta thấy ngươi là nghẹn gần nổ phổi rồi, muốn làm cho người khác xem hả.”

Cho nên nói hảo hữu không hổ là hảo hữu, cũng chỉ có Hàn Tiến có thể hiểu chút tâm tư này của Mai Trang Nghị. Dù sao các ngươi đều cho rằng ta tiêu bạc của cha mẹ, chờ ta phát tài, xem các ngươi còn cái gì để nói. Mà Mai Trang Nghị là người trời sinh không chịu ngồi yên, bằng không với gia cảnh Mai gia, kỳ thật hắn có thể sống rất an nhàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play