Mai Trang Nghị thấy thần sắc tỷ tỷ và cháu ngoại nữ có chút câu thúc, liếc nhìn Hàn Tiến, cười nói giới thiệu: “Đây là một người bạn của ta, ta đưa hắn một đoạn đường.”
Hắn không giới thiệu nhiều hơn, trong lòng biết thanh danh Hàn Tiến rất thối, mười dặm tám thôn mọi người đều nghe thấy. Đại tỷ hắn thì không có gì, chỉ sợ hù đến tiểu cháu ngoại.
Hàn Tiến mặt lạnh, nhẹ gật đầu với mẹ con Mai thị.
Trong lòng tức oán trách Mai Trang Nghị này vì sao không giới thiệu thêm vài câu, lại sợ thanh danh của mình sẽ hù đến hai người, nghĩ đến buổi sáng ‘Vô tình gặp được’ trên xe, đám tam cô lục bà kia đoán chừng lại làm bại hoại thanh danh của hắn, không biết nàng sẽ coi hắn thế nào đây.
Xoắn xuýt nghĩ tới như thế, Hàn Tiến dùng khóe mắt không để lại dấu vết nhìn Lư Kiều Nguyệt.
Thấy thần sắc nàng tuy có chút câu thúc, nhưng không có ánh mắt e ngại hay chán ghét, trong lòng thở dài một hơi, sắc mặt không khỏi hòa hoãn một ít.
“Đại tỷ, các ngươi ngồi ở bên trong xe, ta cùng Trang Nghị ngồi phía trước.” Hàn Tiến quen thuộc từ trước.
Mai Trang Nghị dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bằng hữu, trong mắt tràn ngập một câu ‘Làm sao ngươi còn chưa cút’. Hàn gia trang cách Lê Hoa lĩnh không xa, đi bộ chừng một khắc là tới rồi, chẳng lẽ còn bắt hắn đưa đến tận cửa nhà à.
Hàn Tiến coi như không nghe thấy, đi lên phía trước, nhường vị trí trống cho mẹ con Mai thị lên xe.
Mai thị nói cảm ơn Hàn Tiến, dẫn con gái lên xe.
Bởi vì có thêm một người ngoài là Hàn Tiến ở đây, Mai thị muốn hỏi đệ đệ một ít sự tình, lại không tiện mở miệng. Mà Lư Kiều Nguyệt thì cúi đầu rũ mắt yên tĩnh ngồi một chỗ, hai tay đặt bên trên váy.
Cửa xe không đóng, có gió nhẹ thổi lên người rất thoải mái.
Trên xe rất yên tĩnh, Hàn Tiến rất hối hận mình đã chọn vị trí này, căn bản không nhìn được đằng sau. Nhưng hắn cũng biết nếu hắn ngồi sau thùng xe, không cần đại tỷ hảo hữu mở miệng, Mai Trang Nghị chắc chắn sẽ xách hắn ném ra.
Nghĩ đến nàng ngồi ở phía sau cách mình không xa, Hàn Tiến không khỏi lại thẳng lưng.
Lư Kiều Nguyệt yên tĩnh nghĩ đến tâm sự của mình.
Đời trước bởi vì đã xuất giá, cho nên nàng không biết cụ thể chuyện của tiểu cữu cữu. Nàng chỉ biết tiểu cữu cữu cầm tiền trong nhà đi làm kinh doanh, trên đường xuất hiện ngoài ý muốn, không chỉ mất hết tiền bạc, còn bị thương thọt chân.
Kết hợp lời bà ngoại nói ‘Buôn bán hàng’ trước đó, như vậy tiểu cữu cữu nói làm ăn hẳn là làm hàng thương. Tức là buôn bán hàng, nhất định không thể thiếu vào nam ra bắc, nói cách khác có thể là tiểu cữu cữu đi buôn bán hàng giữa đường đυ.ng phải bọn cướp, không chỉ hàng hóa bị đoạt, người cũng bị thương.
Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Lư Kiều Nguyệt mà thôi, rốt cuộc là như thế nào nàng còn hỏi thăm rõ ràng đã.
Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp, tìm hiểu tiểu cữu cữu làm ăn gì mới được.
Xe la chạy rất nhanh, Lư Kiều Nguyệt còn chưa nghĩ ra nên hỏi Mai Trang Nghị như thế nào, đã đi tới Đại Khê thôn rồi.
Sợ bà thông gia mở miệng giữ hắn ăn cơm, người mời ta chối lại phiền, Mai Trang Nghị quyết định chỉ đưa tới đầu thôn, không đi vào nhà.
“Lão Tam ” sau khi xuống xe, Mai thị nhìn qua đệ đệ muốn nói lại thôi.
“Tỷ?”
Mai thị thở dài, nói: “Nói tóm lại, đệ làm việc gì phải suy nghĩ trong nhà trước, đừng khiến cha mẹ quan tâm.”
Mai Trang Nghị giấu đi ý nghĩ chợt lóe, gật đầu cười: “Tỷ, tỷ yên tâm đi, đệ nắm chắc lắm.”
Mai thị gật đầu, bà tin tưởng đệ đệ mình.
“Trên đường trở về cẩn thận một chút.”
“Đệ biết rồi.”
“Tiểu cữu cữu ”