Lư Kiều Nguyệt cười, dỗi nói: "Nếu làm Táo thần gia biết chúng ta ăn trước ngài sẽ tức giận."
Chu Tiến vỗ vỗ đường trên tay, không thèm để ý nói: "Tức giận cái gì, không phải đều do chúng ta ăn sao."
Lư Kiều Nguyệt cái miệng nhỏ nhai "Đó là tiểu oa nhi mới như vậy a, ta lại không phải tiểu oa nhi."
Dưới ánh đèn, da nàng trắng nõn như ngọc mang theo nhàn nhạt đỏ ửng, có thể thấy được khí sắc là cực tốt. Mày liễu, miệng anh đào nhỏ, mắt hạnh mỉm cười mang theo vài phần nghịch ngợm, có chút ngây thơ. Ánh mắt Chu Tiến tối sầm lại, duỗi tay sờ sờ mũi nàng, "Nàng chẳng lẽ không phải là tiểu oa nhi? Ừm, cũng xác thật không phải."
Trong mắt ý vị mập mờ, lập tức làm Lư Kiều Nguyệt đỏ mặt. Nàng ngắt lời nói: "Hảo, chúng ta vẫn là nhanh qua đi, phỏng chừng nương cũng làm cơm xong rồi."
Chu Tiến gật gật đầu, hai người liền cầm tay ra cửa. Hướng nhị phòng bên kia đi, Lư Kiều Nguyệt có chút cảm thán nói: "Ta xuất giá xong, càng thêm kỳ cục, ngược lại làm nương ta ngày ngày nấu cơm cho chúng ta ăn, nương ta cũng thật là, không cho ta chạm vào cái gì."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play