Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, hai vợ chồng Nhị phòng lên giường gạch nằm xuống.
Mai thị rút cuộc cũng có thời gian trống nói cho chồng biết chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Lư Minh Hải sau khi nghe xong lâm vào trầm tư.
Một lát sau mới nói: “Nói cách khác thì Mạc gia Ngưu gia thôn cũng nhìn trúng tiểu tử Đỗ gia kia hả? Không phải Mạc gia muốn tìm con rể tới nhà sao?”
Mai thị nói: “Ta nghe đại tẩu nói, Mạc gia nói, không chiêu tiểu tử Đỗ gia tới làm con rể, chỉ cần sau khi thành thân, đứa con trai thứ nhất của hai người sẽ mang họ Mạc.”
Đấy là một biện pháp không tệ, dù sao so sánh với ở rể, chẳng qua là để nam đinh thứ nhất họ Mạc thôi, không tính là chuyện to tát gì.
“Vậy ý của Đỗ gia là gì?”
“Nghe đại tẩu nói, Đỗ gia vẫn chờ chúng ta, dù sao thì hai nhà cũng là thân thích, mọi người đều hiểu biết nhau.”
Lư Minh Hải gật đầu nhẹ: “Đỗ gia này hết lòng tuân thủ hứa hẹn đấy, không bị tiền bạc làm choáng váng đầu óc.”
Mai thị cũng gật đầu nhẹ, nói: “Cho nên nói cửa hôn sự này nên làm! Như vậy đi, trước sau cũng quyết định, ngày mai ta bớt chút thời giờ về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Lư Minh Hải sững sờ, kịp phản ứng, nói xin lỗi: “Làm khó bà rồi, là ta không có có bản lĩnh.”
Mai thị chất phác không để ý nói: “Nói cái gì đó, chỉ là trên tay chúng ta nhất thời không thuận lợi thôi, không phải không trả.”
Lư Minh Hải không phải tính tình sĩ diện cãi láo, bởi vậy nói: “Bà giải thích kĩ càng cho cha mẹ chúng ta biết, bạc này chúng ta sẽ trả.”
Mai thị giận liếc hắn: “Cái này còn cần ông nói à.”
Nói thêm một lát thì hai người tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lư Minh Hải quang gánh đậu hủ, đi ra ngoài bán đậu hủ.
Dùng điểm tâm xong, Mai thị nói với mẹ chồng Thôi thị muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến. Thôi thị không nói gì thêm, ngược lại Kiều thị ở một bên nghe xong quyệt miệng nói: “Nhị tẩu về nhà mẹ đẻ nhớ về sớm đấy.”
Mai thị không để ý tới bà ta, Kiều thị là loại tính tình này, nếu so đo với bà ta, sẽ tức giận mà chết. Thôi thị cũng không để ý tới Kiều thị, chỉ nhắn nhủ Mai thị đi sớm về, tránh việc không có xe trâu về nhà.
Mà Lư Kiều Nguyệt ở bên cạnh nghe lại lâm vào trầm tư, sau đó không biết nàng nghĩ tới điều gì, vội nói mình muốn đi cùng Mai thị về nhà ông ngoại.
Con gái cũng có một thời gian không đi nhà mẹ đẻ rồi, Mai thị không cự tuyệt. Cha mẹ bà xưa nay thương Kiều Nguyệt, coi như là mang con gái trở về thăm hai người.
Trở về nhà, Mai thị dặn dò con thứ hai Lư Quảng Trí cùng với tiểu nhi tử Ngũ Lang một phen, rồi dẫn con gái đi về nhà ngoại.
Ngũ Lang vốn ồn ào đòi đi cùng, nhưng hôm nay Mai thị về nhà mẹ đẻ là có chuyện phải làm, nên không dẫn hắn. Là Lư Kiều Nguyệt đồng ý khi trở lại sẽ cho hắn đường kẹo gạo nếp ăn, Lư Quảng Trí nói lát nữa dẫn hắn cùng nhau lên núi đi đùa nghịch, hắn mới thần thái ỉu xìu ỉu xìu đồng ý.
Mai gia ở Lê Hoa lĩnh, cách Đại Khê thôn ước chừng bốn mươi năm mươi dặm, ngồi xe trâu hơn nửa canh giờ. Đại Khê thôn có xe trâu đi Lê Hoa lĩnh, ngồi một lần mất hai văn tiền. Mai thị và Lư Kiều Nguyệt thường xuyên đi Lê Hoa lĩnh, hai người ra khỏi nhà, đi một đoạn thì dừng lại ở ven đường, không bao lâu sau, cuối đường có một cỗ xe trâu khoan thai đi đến.
“Lư gia Nhị tẩu tử, về nhà mẹ đẻ à?”
Ngưu Đại quăng một cây roi hô, xe trâu ngừng lại ven đường. Hôm nay không có nhiều người ngồi xe trâu, trên xe chỉ có hai người ngồi.
Mai thị gật đầu cười, lại hàn huyên cùng Ngưu Đại vài câu, rồi kéo con gái lên xe trâu.
Hai người ngồi trên xe trâu Mai thị không nhận ra, cho nên sau khi bà lên xe thì không nói lời nào. Lư Kiều Nguyệt lúc này nỗi lòng hỗn loạn, sau khi lên xe giả bộ bối rối, tựa vào người Mai thị ngủ gà ngủ gật, kì thực suy nghĩ tâm sự của mình.
Đúng vậy, nàng hiểu tại sao mẹ nàng phải đột nhiên về nhà mẹ đẻ rồi.