Tay Mai thị rất nóng.
Trong phòng bếp đầy khói, Lư Kiều Nguyệt nhìn mẹ ruột mặt đầy mồ hôi, cổ họng nghẹn không nói thành lời được.
Nếu nhìn từ tướng mạo, kỳ thực Lư Kiều Nguyệt không giống là con gái Mai thị. Mai thị giống cha ruột Mai lão hán, là điển hình người phương Bắc, đầu cao, thanh âm to, làm việc nhanh nhẹn, điển hình tính cách cô gái phương Bắc. Mà Lư Kiều Nguyệt giống bà ngoại Liễu thị, tướng mạo giống cô gái vùng sông nước Giang Nam, dáng người thấp nhỏ, da trắng nõn nhẵn nhụi, eo nhỏ mảnh mai, như liễu mềm đón gió, tạo được ba phần dễ thương.
Kỳ thực sau khi lớn lên thân thể Lư Kiều Nguyệt không tệ, nhưng cả nhà Nhị phòng và Mai gia, hầu như mỗi người đều coi nàng làm từ búp bê. Phương diện này là do Lư Kiều Nguyệt giống bà ngoại Liễu thị, Liễu thị thân thể từ trước yếu, tướng mạo Lư Kiều Nguyệt giống Liễu thị, mọi người theo bản năng coi nàng cũng ốm yếu. Hơn nữa khi còn bé thân thể Lư Kiều Nguyệt không khỏe, làm cho mọi người càng nhấn mạnh nàng là ‘Người yếu’.
Cho nên nghiêm túc mà nói, không phải Lư Kiều Nguyệt này làm nữ nhi không hiếu thuận, không hiểu cho cha mẹ khổ cực mệt nhọc, chẳng qua là bị người nhà coi là ‘Người yếu’, cũng quen bị ‘Hư’ rồi.
Sự thực chứng minh, Lư Kiều Nguyệt không phải người yếu, đời trước gả đi Đỗ gia, ngoại trừ nửa năm đầu Đỗ quả phụ cố kỵ mặt mũi, không cho nàng làm việc, sau đó việc nhà việc đồng đều đặt trên người nàng.
Mà nàng làm được rất tốt, thậm chí còn có thể bớt thời giờ làm việc thiêu thùa may vá để trợ cấp gia dụng.
Nghĩ lại mọi thứ, Lư Kiều Nguyệt đột nhiên cảm thấy chán ghét mình, trong lòng càng cảm thấy hổ thẹn, không khỏi nói: “Mẹ à, con không sao, cũng không bị ốm đâu, là con muốn tới giúp mẹ thôi.”
Phản ứng của Mai thị quả nhiên không ra nàng sở liệu, nói rằng: “Có chút việc đấy, đâu cần con phải giúp chứ. Con trở về phòng ngủ thêm một chút đi, chờ cơm chín rồi me gọi con dậy.”
Lư Kiều Nguyệt kiên trì không đi, Mai thị chau mày.
Hết cách, Lư Kiều Nguyệt chỉ có thể tận tình khuyên bảo giải thích: “Mẹ à, nữ nhi không còn nhỏ nữa, ở nhà có cha mẹ chiều không phải làm gì, sau này lập gia đình thì không thể như vậy nữa. Để nữ nhi giúp người một tay đi, phụ giúp thôi mà, coi như là luyện tay sớm một chút.”
Mai thị do dự rất lâu mới gật đầu.
Lư Kiều Nguyệt nói không sai, nàng ở nhà mẹ đẻ thế nào cũng được, nhưng về nhà chồng mà cái gì cũng không làm thì không được, đây cũng là vấn đề Mai thị vẫn lo lắng trong lòng.
Bà biết nữ nhi tốt, cũng hiểu nữ nhi mình tốt, nhưng không có nghĩa là người khác cũng hiểu, con dâu không biết làm việc sẽ không được nhà chồng hoan nghênh.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà và trượng phu đồng ý chuyện hôn nhân với Đỗ gia, cho dù Đỗ gia đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ vẫn không từ bỏ việc kết thân với Đỗ gia. Dù sao hai nhà là thân thích, người Đỗ gia cũng biết tình huống của nữ nhi mình, đương nhiên không ghét bỏ, cái này Đỗ quả phụ đã bảo đảm rồi.
Đại tẩu Hồ thị nói, chỉ cần Nguyệt nhi gả qua đó, Đỗ quả phụ sẽ yêu thương nàng như con gái ruột, không để nàng phải làm việc gì cả.
Lời này hơi hão huyền, nhưng hai vợ chồng Nhị phòng lại coi đó là thật.
Cho nên nói, đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ!
Mà lúc này Mai thị càng suy nghĩ nhiều hơn, chuyện thương nghị kết thân với Đỗ gia, Nguyệt nhi có biết, nhưng chuyện xấu trong đó nữ nhi lại không biết. Đột nhiên nữ nhi nói muốn giúp làm việc nhà, lại nói các loại chuyện ‘Lập gia đình’, ‘Luyện tập’, xem ra nữ nhi đã chuẩn bị cho xuất giá rồi.
Nữ nhi nghe lời hiểu chuyện như vậy, làm sao Mai thị sẽ nhẫn tâm để nàng thất vọng, nhất là trước đây bà cũng nhìn ra được, nữ nhi để ý cửa hôn sự với Đỗ gia này.
Mà thôi mà thôi, dù sao cũng không phải là lợi cho người ngoài, những thứ kia là cho con gái con rể, không phải cho người ngoài, không cần phải do dự nữa.
Bên này trong lòng Mai thị rốt cục đã quyết định, bên kia Lư Kiều Nguyệt đang nhặt rau giúp mẹ, căn bản không biết một câu vô ý của nàng, làm Mai thị sinh lòng hiểu lầm, xúc tiến quyết định đồng ý điều kiện của Đỗ gia.
Nếu nàng biết, phỏng chừng sẽ hối hận mình đã nói những lời vừa rồi.