Một màn diễn xuất hoàn hảo.
Lâm Ứng Gia là người ngoài cuộc, không hiểu và cũng không có hứng thú.
Giờ đây, toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn vào dấu vết cái tát trên mặt Nghiêm Sùng. Cậu không hiểu, Nghiêm Sùng đã có địa vị như vậy rồi, sao còn phải tự mình chịu đánh? Để diễn viên đóng thế vào, rồi chỉnh sửa trong khâu hậu kỳ không tốt hơn sao?
Nghiêm Sùng không biết suy nghĩ trong lòng cậu, anh chỉ nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cậu, sau đó lần đầu tiên trong đời anh bắt đầu nghi ngờ về diễn xuất của chính mình.
"Tiểu Nghiêm à, mau lấy túi đá chườm mặt đi." Vị diễn viên gạo cội bước đến, nói với Nghiêm Sùng: "Dù tôi đã kiểm soát lực nhưng dù sao cũng bị đánh rồi, lỡ mà để lại vết thương thì không tốt đâu."
Nghiêm Sùng muốn nói chuyện thêm với Lâm Ứng Gia nhưng vì có quá nhiều người ở xung quanh, anh đành tạm gác lại và nghe lời diễn viên gạo cội, đi lấy túi đá chườm mặt.
Lần đi này, Nghiêm Sùng biến mất cả buổi chiều lẫn tối, không thấy bóng dáng đâu.
Tối hôm đó, Tô Ngữ đưa Lâm Ứng Gia đến khách sạn mà đoàn phim sắp xếp, lúc đó cậu mới gặp lại Nghiêm Sùng.
"Ứng Gia." Nghiêm Sùng gọi cậu, vẻ mặt như thường, anh phớt lờ ánh mắt kỳ lạ của Tô Ngữ, nói với cậu: "Một lát nữa đến phòng tôi, tôi sẽ giảng giải về cảnh quay cho cậu."
"Được thôi! Lát nữa tôi sẽ qua." Lâm Ứng Gia trả lời qua loa nhưng không có ý định thực sự đi.
Sau một ngày dài, dù chỉ ngồi cả ngày nhưng cậu vẫn cảm thấy mỏi mệt, lưng thì đau nhức. Cậu định tắm rồi đi ngủ luôn.
Lâm Ứng Gia lười biếng ngâm mình trong bồn tắm, cậu có cảm giác như mình đang lơ lửng trên mây, vô cùng thoải mái, thậm chí có chút mơ màng buồn ngủ.
Nghiêm Sùng đợi mãi không thấy người liền tự mình đến trước cửa phòng suite của Lâm Ứng Gia bên cạnh.
"Cốc cốc."
Nghiêm Sùng gõ hai tiếng vào cửa phòng, nhưng lâu rồi vẫn không có tiếng đáp lại. Anh định gọi vài tiếng nhưng chợt nhớ ra rằng cách âm ở khách sạn này cực kỳ tốt.
Nghĩ một chút, anh lấy điện thoại ra và gọi cho Lâm Ứng Gia.
Không ai bắt máy.
Lông mày Nghiêm Sùng không tự chủ được mà nhíu lại, anh lại gọi cho Tô Ngữ. Lần này có người nghe máy rất nhanh: "Đàn chị, Lâm Ứng Gia có ở trong phòng không?"
Tô Ngữ đang đắp mặt nạ, giọng cô hơi nghẹn: "Giờ này chẳng phải cậu ta nên ở phòng cậu sao? Sao thế, đại ảnh đế cũng bị bùng hẹn à?"
"Cậu ấy chưa qua đây, em gõ cửa phòng nhưng không ai trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, em tưởng cậu ấy có báo cho chị."
"Cậu ta không nói gì với tôi cả." Tô Ngữ ngồi dậy, lục trong túi tìm thẻ phòng dự phòng. "Tôi sẽ qua ngay."
Phòng của bọn họ rất gần nhau, Nghiêm Sùng vừa cúp máy thì Tô Ngữ đã xuất hiện với thẻ phòng trên tay.
Khi cửa phòng mở ra, Nghiêm Sùng lập tức bước vào phòng.
Đèn vẫn bật, trong phòng sáng sủa nhưng lại rất yên tĩnh, dường như không có ai.
Ánh mắt Nghiêm Sùng lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở đống quần áo vương vãi trước cửa phòng tắm.
Người đang ở trong phòng tắm?
Nghiêm Sùng bước nhanh đến trước cửa phòng tắm, khi đến gần cánh cửa kính, anh mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy. Anh dừng lại một lúc rồi giơ tay gõ cửa: "Ứng Gia? Cậu ở trong đó à?"
Không có tiếng đáp lại.
Nghiêm Sùng đè nén sự lo lắng trong lòng, lại giơ tay gõ thêm hai lần, anh cố gắng giữ bình tĩnh gọi: "Ứng Gia? Ứng Gia?"
Tô Ngữ tiến đến, lo lắng nhìn Nghiêm Sùng: "Mở cửa ra chứ?"
Nghiêm Sùng mạnh tay kéo cửa phòng tắm ra. Cảnh tượng trước mắt khiến anh sợ đến trắng bệch mặt. Những hình ảnh máu me mà anh đã cố tìm hiểu suốt thời gian qua để nhập vai nhân vật chợt lướt qua trong đầu.
Tô Ngữ bị Nghiêm Sùng chắn mất tầm nhìn, cô không hiểu tại sao anh đột nhiên lại cứng đờ người. Cô nghiêng đầu nhìn qua, cũng bị dọa cho một phen khiếp sợ.
Lâm Ứng Gia đang nằm trong bồn tắm, cơ thể hoàn toàn trần trụi. Vòi nước vẫn mở, dòng nước chảy ra ào ào, kèm theo một chất lỏng đỏ không rõ nguồn gốc chảy tràn ra ngoài.
Chất lỏng màu đỏ đó là gì?
Nghiêm Sùng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, anh chậm rãi bước đến và quỳ trước bồn tắm, chuẩn bị đưa tay kiểm tra hơi thở của Lâm Ứng Gia.
Gương mặt Lâm Ứng Gia tái nhợt, dưới ánh đèn trong phòng tắm trông như càng trong suốt.
"A.. hắt xì!"
Ai vừa hắt xì vậy?
Lâm Ứng Gia hắt xì.
Lâm Ứng Gia đang hắt xì!
Nghiêm Sùng bỗng chốc hoảng loạn, cơ thể anh loạng choạng rồi ngã ngồi xuống nền gạch sau lưng. Tô Ngữ cũng bị dọa đến nửa sống nửa chết, bản năng khiến cô lùi sát vào tường.
Lâm Ứng Gia mơ màng mở mắt, đầu tiên cậu run lên vì lạnh, sau đó khi mở mắt hẳn thì cậu bị tình cảnh trước mặt làm cho bối rối.
" Nghiêm tổng? Chị Ngữ?" Đầu óc Lâm Ứng Gia còn mơ hồ: "Hai người sao lại... A... hắt xì!"
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Ứng Gia lại hắt xì lớn. Nghiêm Sùng lập tức với tay lấy khăn tắm treo trên tường, quấn ngay lên đầu cậu.
"Đứng dậy..." Giọng Nghiêm Sùng lúc này đã khản đặc, anh đứng lên và đỡ lấy Lâm Ứng Gia: "..... Đứng dậy nói chuyện, mặc đồ vào trước đi."
Ngồi cả ngày khiến người cậu uể oải, Lâm Ứng Gia chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm rồi ngủ một giấc thoải mái. Ai ngờ bồn tắm mát-xa quá êm ái, cậu ngủ quên luôn. Đến giờ đầu óc của cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng lời nói của Nghiêm Sùng khiến cậu rùng mình tỉnh hẳn.
Cậu quả thật đang không mặc gì!
Hai tai Lâm Ứng Gia lặng lẽ đỏ lên.
Dù kiếp trước Nghiêm Sùng có nhìn thấy cậu thế nào, nhưng kiếp này hai người trong sáng đến mức còn chưa nắm tay nhau lần nào. Hơn nữa.....
Còn có một phụ nữ ở đây!
"Tôi ra ngoài trước." Tô Ngữ bình thản quay người, bình tĩnh lại: "Hai người cứ nói chuyện đi."
Cửa phòng tắm đóng lại.
Chỉ còn lại hai người họ.
"Ha ha..." Lâm Ứng Gia cười gượng: "Thật... thật trùng hợp."
Vừa nói xong, chính Lâm Ứng Gia cũng muốn tự tát mình một cái.
Đây có phải là lời người ta nên nói không?
"Đúng là trùng hợp thật."
Lâm Ứng Gia ngẩng đầu nhìn anh, cậu nghi ngờ mình có nghe nhầm không.
Nghiêm Sùng không biết nên nhìn đi đâu, đôi mắt anh hạ xuống, vô tình lướt qua một chai rượu vang bị đổ.
Anh dường như đã hiểu chất lỏng màu đỏ kỳ lạ đó đến từ đâu.
Lâm Ứng Gia cũng nhìn theo ánh mắt của anh, lại liên tưởng đến biểu cảm kỳ lạ của anh và Tô Ngữ khi cậu vừa tỉnh dậy, cậu liền hỏi một cách khó hiểu: "Không phải hai người nghĩ tôi tự sát đấy chứ?"
Cơ thể Nghiêm Sùng cứng lại, không nói gì.
Lâm Ứng Gia càng thêm khó tin.
Đây là liên tưởng kiểu gì vậy?
"Cậu." Giọng Nghiêm Sùng vẫn còn hơi nghẹn, "Sao không nghe điện thoại?"
Lâm Ứng Gia tỏ vẻ kỳ lạ: "Tôi nghĩ không ai lại mang điện thoại vào phòng tắm khi đang tắm cả."
"Được rồi, xin lỗi, tôi đã hiểu lầm."
Quá ngượng ngùng, thực sự rất ngượng ngùng.
Nghiêm Sùng cúi đầu, định bước ra ngoài.
"Ê! Đừng đi chứ!" Lâm Ứng Gia vội kéo Nghiêm Sùng lại, khi anh quay đầu, cậu nở một nụ cười rạng rỡ: "Chẳng phải nói sẽ đỡ tôi dậy sao, đừng nói mà không làm nhé. Tôi ngâm lâu quá rồi, cơ thể mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào."
Làm nũng sao?
Nghiêm Sùng cảm giác đầu óc như nổ tung, đến khi phản ứng lại, anh đã đứng bên giường, đang sấy tóc cho Lâm Ứng Gia.
Tô Ngữ đâu rồi?
Nghiêm Sùng mơ hồ nhớ lại, hình như lúc anh vừa bước ra có thấy cô. Cô nhìn hai người bọn họ với một biểu cảm kỳ lạ và nói câu gì đó?
Hình như là___
"Chắc tôi không nên ở đây."
"Vậy tôi đi nhé?"
Tâm trí Nghiêm Sùng hỗn loạn, nhưng tay anh lại làm mọi thứ rất thuần thục, như thể đã làm điều này vô số lần.
Lâm Ứng Gia im lặng, để mặc Nghiêm Sùng thao tác. Cậu ngoan ngoãn lạ thường. Kiếp trước cũng có nhiều khoảnh khắc tĩnh lặng như thế này.
Trong thoáng chốc, Lâm Ứng Gia có cảm giác mọi thứ như trở về quá khứ. Nghiêm Sùng vẫn là ngôi sao lớn đầy quyền lực, và cậu vẫn là... người tình của Nghiêm Sùng.
Từ khi sống lại, cậu vẫn chưa rõ mục đích của mình là gì.
Trước kia cậu có mục tiêu rất rõ ràng, chỉ có một chữ "tiền".
Cậu sợ nghèo.
Thật đấy, nếu không vì một sai lầm ngẫu nhiên mà dính dáng đến Nghiêm Sùng, cậu cũng không biết mình sẽ làm gì.
Cậu chẳng có gì, chẳng biết làm gì, chỉ có vẻ ngoài này là đẹp, cái vẻ ngoài được thừa hưởng từ hai người cha mẹ chưa từng gặp mặt. Cậu vốn không bận tâm đến thân thể này.
Vì thế, ở kiếp trước, khi Nghiêm Sùng đưa cho cậu bản hợp đồng bao dưỡng, cậu không hề do dự ký ngay tên mình. Chính bản hợp đồng đó đã khiến hai người vướng víu nhau suốt bao năm.
Đôi khi Lâm Ứng Gia cũng tự hỏi, nếu là người khác, không phải Nghiêm Sùng, liệu cậu có ký hợp đồng không?
Chắc chắn là có.
Cậu yêu tiền.
Đối với Lâm Ứng Gia, không có gì quan trọng hơn tiền.
"Tê!"
Máy sấy tóc thổi quá lâu ở một chỗ khiến Lâm Ứng Gia nóng rát và kêu lên đau đớn.
"Xin lỗi....." Nghiêm Sùng theo phản xạ xin lỗi ngay, anh đặt máy sấy sang một bên, xoa nhẹ đầu Lâm Ứng Gia và dỗ: "Đau đau bay đi."
Câu nói vừa dứt, cả hai người đều sững lại.
Đôi tai Nghiêm Sùng cũng bắt đầu đỏ lên.
Sao anh có thể nói ra mấy lời dỗ trẻ con như vậy?
"Anh Nghiêm đang dỗ tôi như dỗ con nít đấy à? Không có kẹo là không dỗ được đâu."
Lâm Ứng Gia cúi đầu nói, Nghiêm Sùng không thấy biểu cảm của cậu, anh chỉ nghe thấy giọng điệu mang ý cười, tự nhiên cho rằng trên mặt cậu cũng đang cười, điều này càng làm cho sự ngượng ngùng trong lòng anh nhiều hơn, nhiều đến mức khiến tai đỏ rực.
Nhưng ở chỗ anh không thể nhìn thấy, gương mặt Lâm Ứng Gia không hề có chút ý cười nào, chỉ có vẻ lạnh lùng.
Cách họ đang tương tác lúc này thực sự quá giống với trước kia.
Lâm Ứng Gia nhắm mắt, cậu chủ động thay đổi chủ đề: "Anh bảo sẽ dạy tôi diễn xuất mà?"
"Thôi bỏ đi." Nghiêm Sùng bất ngờ lắc đầu, ngoài với dự đoán của Lâm Ứng Gia: "Hôm nay cậu mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
"Sao anh biết tôi mệt?"
Lâm Ứng Gia ngẩng đầu nhìn vào mắt Nghiêm Sùng, anh cũng cúi xuống nhìn cậu: "Không mệt? Không mệt sao lại ngủ gục trong bồn tắm? Cậu làm tôi sợ....."
Nghiêm Sùng đột nhiên ngưng lời, bởi vì Lâm Ứng Gia bất ngờ ôm lấy eo anh.
Lâm Ứng Gia vùi đầu vào bụng Nghiêm Sùng, cậu hít một hơi sâu, cảm giác như linh hồn đã phiêu dạt bấy lâu cuối cùng cũng tìm thấy nơi nương tựa. Suốt thời gian từ khi tái sinh đến nay, mãi đến hôm nay cậu mới cảm thấy thực sự có điểm tựa dưới chân.
Cậu nhắm mắt lại, nửa thân người tựa vào Nghiêm Sùng, cậu cười khẽ nói: "Quan tâm tôi vậy sao....."
"Nhưng tại sao anh lại quan tâm đến tôi?"
Nghiêm Sùng lúng túng, anh vừa định nghĩ ra lời giải thích thì đã bị Lâm Ứng Gia chặn lại.
"Đừng nói là ông chủ yêu thương nhân viên, tôi tuy không chín chắn nhưng đừng thực sự xem tôi như trẻ con mà dỗ."
Cả cơ thể Nghiêm Sùng cứng đờ, hoàn toàn không biết trong tình huống này nên nói gì hay có thể nói gì.
Anh cũng là lần đầu thích một người.
Dù đến giờ vẫn không hiểu vì sao lại thích, nhưng anh có cảm giác nếu buông tay thì sẽ hối hận.
Anh biết rõ mình có vấn đề. Nếu không kìm nén được con thú dữ trong lòng, có lẽ anh sẽ ngay lập tức xé nát cậu thiếu niên trước mặt và nuốt trọn.
Không nghe được câu trả lời, Lâm Ứng Gia cũng không vội, cậu khẽ cười: "Không sao, từ từ nghĩ cũng được. Anh về nghỉ sớm đi."
Nghiêm Sùng không biết phải làm gì, anh im lặng một lúc rồi quay người rời đi.
Khi đẩy cửa phòng mình, anh ngẩng đầu lên và thấy Tô Ngữ đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm điếu thuốc, nhả khói từng đợt.
"Ồ, còn nhớ quay lại cơ à." Tô Ngữ vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, "Lại đây nói chuyện chút nào?"
Nghiêm Sùng im lặng bước đến. Nhìn thấy dáng vẻ của anh, Tô Ngữ thầm chửi rủa trong lòng, cảm thấy anh thật vô dụng, rồi lại cầm một điếu thuốc đưa cho Nghiêm Sùng, nhướn mày: "Hút một điếu chứ?"
Nghiêm Sùng nhận lấy, ngậm vào miệng nhưng không châm lửa.
Tô Ngữ tức điên khi nhìn thấy cảnh đó, cô mắng một tiếng "đồ hèn" rồi đành chịu khó châm thuốc cho cậu Nghiêm thiếu gia này.
"Nói đi, hai người đã làm gì?"
"......"
Tô Ngữ cười khẩy: "Đừng có chơi cái trò im lặng là vàng với tôi, tôi không mắc mưu đâu."
"Cậu ấy hỏi em, tại sao lại lo lắng cho cậu ấy."
"Cái gì?" Tô Ngữ không nghe rõ, "Cậu nói lại lần nữa?"
Nghiêm Sùng lặp lại: "Cậu ấy hỏi em, tại sao lại lo lắng cho cậu ấy."
Chỉ có vậy à.
"Thế thì cứ nói cho cậu ấy biết thôi."
Nghiêm Sùng cúi đầu im lặng, còn Tô Ngữ thì cười không ngừng, cô cười đến nỗi gần như không thở nổi, cuối cùng cô dựa vào người anh, cười hổn hển: "Thiếu gia Nghiêm, ông chủ Nghiêm, đàn em Nghiêm à, sao cậu..... nhát gan thế?"
"Cậu không dám nói sao?"
Nụ cười của Tô Ngữ dần tắt, cô nhẹ nhàng cụng đầu vào Nghiêm Sùng, nói: "Cậu thay đổi rồi, trước đây cậu không hề rụt rè thế này."
"Nói thật lòng, tôi không thể nói là thích thằng nhóc Lâm Ứng Gia đó được." Tô Ngữ bắt đầu nói chậm rãi: "Chắc cậu cũng thấy rõ, nó không phải loại người sạch sẽ."
Cô dừng lại một chút rồi cười: "Nhưng cũng coi như là một dạng thuần khiết, trong mắt nó chỉ có một chữ "tiền". Tôi tin rằng, chỉ cần cậu đưa ra đủ lợi ích để nó động lòng, thì nó sẽ tự nguyện để cậu muốn làm gì cũng được."
"Nghiêm Sùng, cậu đã từng nghĩ đến điều này, đúng không?"
Giọng nói của Tô Ngữ đầy chắc chắn.
"Nghĩ rồi......" Nghiêm Sùng cúi đầu, cười khổ hai tiếng rồi nói: "Sao mà không nghĩ chứ. Tôi cô đơn bao nhiêu năm nay, sao có thể không có chút suy nghĩ nào."
"Nhưng trong đầu tôi." Giọng Nghiêm Sùng mang theo chút nghi hoặc mà chính anh cũng không nhận ra: "Luôn có một tiếng nói bảo tôi, không thể tiếp tục như vậy nữa, không thể...... tiếp tục."
Tiền có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng có những thứ mãi mãi không thể mua được bằng tiền.
"Tôi không hiểu được cậu." Tô Ngữ vỗ vai anh rồi đứng dậy, nói: "Tôi đi trước, cậu nghĩ thêm đi."
Lâm Ứng Gia nằm trên giường, lấy tay che mắt, trông như đã ngủ.
Một quả cầu ánh sáng màu xanh lam nhạt lơ lửng trong không trung.
"Anh ấy không biết chuyện kiếp trước đúng không?"
[Hệ thống không thể quét ký ức của sinh vật không phải ký chủ.]
[Nhưng theo lẽ thường, anh ta sẽ không biết.]
"Vậy thì..... tốt."
Vậy thì tốt rồi.....
Thật sự ổn sao.
Lâm Ứng Gia không biết, bây giờ cậu thậm chí còn không rõ cảm xúc của mình với Nghiêm Sùng là như thế nào.
Khoan đã.....
Lâm Ứng Gia đột nhiên ngồi bật dậy, cậu vội vã nhìn về phía hệ thống: "Kiếp trước Nghiêm Sùng chết như thế nào? Tại sao tao không nhớ được?"
Lâu rồi không nghĩ về những chuyện kiếp trước, lần này cậu cố gắng nhớ lại mới phát hiện ra nhiều chuyện giống như bị che mờ, không rõ ràng.
Hệ thống không trả lời.
"Thôi quên đi... có hỏi thì mày cũng chẳng nói." Lâm Ứng Gia lại nằm xuống, tự lẩm bẩm: "Phải nghĩ thêm....."
"Phải suy nghĩ thật kỹ..."
Hậu quả của việc ngủ quên trong lúc tắm là hôm sau Lâm Ứng Gia bị cảm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tái nhợt, hàng lông mày thường ngày đầy vẻ sắc sảo giờ đây trông dịu dàng hẳn đi.
Lâm Ứng Gia ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đặt cạnh đạo diễn Tôn, gương mặt cậu ủ rũ nhìn các diễn viên đang đọc thoại đầy nhiệt huyết. Cậu vốn không thích diễn xuất nên thấy chẳng có gì thú vị, chỉ vì muốn giữ vẻ ngoài chăm chỉ nên cậu mới phải ngồi đó, đóng vai một thanh niên cần mẫn.
Chán nản vô cùng.
Tô Ngữ đứng gần đó, cô đang gọi điện để sắp xếp lịch trình tiếp theo cho Lâm Ứng Gia. Nhìn thấy cậu có vẻ mặt như vậy, cô bước lại gần nhắc nhở: "Đừng tính những vai quần chúng trước đây, lần này xem như lần đầu ra mắt màn ảnh lớn của cậu đấy. Dù thích hay không, cậu cũng phải cố gắng thể hiện thật tốt. Hiểu chưa?"
Trước lời nhắc nhở này, Lâm Ứng Gia đành bất đắc dĩ gật đầu: "Em hiểu rồi."
Lại kết thúc một cảnh quay, Tô Ngữ lại nhận điện thoại, cô quay người, đạp cao gót bước ra khỏi trường quay.
Trong lúc các diễn viên nghỉ ngơi, Lâm Ứng Gia đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Nghiêm Sùng, nhưng đến khi cảnh tiếp theo bắt đầu quay, cậu vẫn không thấy anh đâu.
Đạo diễn Tôn từ lâu đã nhận ra sự không tập trung của cậu. Thấy Lâm Ứng Gia trông có vẻ không vui, bà cười hỏi: "Hôm nay không có tinh thần nhỉ? Có phải đang lo lắng chuyện gì không?"
"Tôi đang nghĩ sao Nghiêm ảnh đế lại không có mặt." Lâm Ứng Gia suy nghĩ, với thân phận hiện tại của cậu, sự quan tâm đến Nghiêm Sùng là điều rất hợp lý, "Hôm nay không có cảnh của anh ấy sao?"
"Thật ra là có nhưng cậu ấy bị bệnh, xin nghỉ một ngày." Đạo diễn Tôn nói: "Tiểu Nghiêm không bao giờ dễ dàng xin nghỉ, chắc là bệnh nặng lắm."
Nghe đến việc Nghiêm Sùng bị bệnh, Lâm Ứng Gia bất giác siết chặt tay, nghe thêm câu "bệnh rất nặng", cậu không kìm được liền nói ngay.
"Tôi có thể..."
"Có thể."
Đạo diễn Tôn vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa với nụ cười quen thuộc, bà nói: "Đi thăm cậu ấy đi, sáng nay cậu ấy gọi video với tôi, gương mặt cậu ấy trông còn đáng thương lắm."
Đạo diễn Tôn sống đến tuổi này, là cáo già ngàn năm, tình huống gì mà bà chưa từng gặp. Ánh mắt của Nghiêm Sùng cũng chưa bao giờ cố che giấu, bà còn gì mà không nhận ra được chứ?
Nghiêm Sùng là người hiếm hoi mà bà đánh giá trong giới hậu bối, mà rõ ràng Lâm Ứng Gia cũng không phải là hoàn toàn vô tâm. Bà không phải người bảo thủ, hậu bối có tình cảm, bà sẵn sàng giúp đỡ họ một tay.
Lâm Ứng Gia cũng không từ chối, cậu chào hỏi qua với Tô Ngữ và nhận được một cái liếc mắt trắng trợn, sau đó cậu vui vẻ trở về khách sạn.
Khách sạn đã được đoàn phim bao trọn, lúc này đang trong quá trình quay phim nên cả khách sạn im ắng.
Lâm Ứng Gia lên thang máy đến tầng nơi họ đang ở, cậu đứng trước cửa phòng của Nghiêm Sùng nhưng không có can đảm mở cửa.
Chuyện này gọi là gì, "gần nhà xa ngõ" sao?
Dường như cũng không chính xác.
Trong tay Lâm Ứng Gia là chìa khóa dự phòng của Nghiêm Sùng mà Tô Ngữ đã đưa.
Điều này có nghĩa là, nếu Lâm Ứng Gia muốn, cậu có thể mở cửa và vào phòng bất cứ lúc nào, thậm chí không cần sự đồng ý của Nghiêm Sùng.
Cậu cúi đầu, đôi mắt đen láy giấu kín những cảm xúc khó tả, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ phòng trong tay.
"Cạch__"
Cậu mở cửa và bước vào.
Bên trong căn phòng yên tĩnh, dù đang là ban ngày nhưng tất cả rèm cửa đều được kéo kín khiến căn phòng tối mịt.
Nghiêm Sùng hẳn là đang ở trong phòng ngủ.
Cậu tiến đến, đứng trước cửa phòng ngủ, gõ hai tiếng. Lâm Ứng Gia vốn là người thích thuận nước đẩy thuyền, không nhận được hồi âm cũng không ngại ngùng, cậu ngay lập tức đẩy cửa bước vào.
Nghiêm Sùng nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch, anh cuộn mình trong chăn, đôi môi khô nứt nẻ.
Lâm Ứng Gia đứng đó quan sát một lúc rồi đặt tay lên trán anh.
Ôi chao, nóng như có thể chiên trứng được.
Cậu đi đến bàn, rót một cốc nước rồi quay lại bên giường, cậu đỡ Nghiêm Sùng dậy, lẩm bẩm: "Tôi chưa bao giờ chăm sóc ai đâu nhé."
Lâm Ứng Gia lấy nhiệt kế trong túi ra, kẹp vào nách của Nghiêm Sùng, đợi năm phút rồi mới lấy ra xem.
39 độ 7.
Nếu để thêm một lúc nữa e rằng sẽ chạm ngưỡng 40 độ.
Lâm Ứng Gia đặt nhiệt kế sang một bên, rồi cậu mới chợt nhớ ra rằng mình không có thuốc.
Biết thế khi cầm nhiệt kế thì tiện tay lấy luôn hộp thuốc của đoàn phim.
Cậu liền gọi điện xuống quầy lễ tân, giải thích tình hình. Vì là khách VIP, không lâu sau đó lễ tân đã cử người mang thuốc hạ sốt lên.
Sau khi cho Nghiêm Sùng uống thuốc, Lâm Ứng Gia kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường, cậu chống cằm nhìn vào khuôn mặt của anh.
Phải công nhận rằng, Nghiêm Sùng thật sự rất đẹp trai.
"Anh nói xem, con người anh." Lâm Ứng Gia giơ một ngón tay ra, chọc vào má anh, "Nếu bình thường cũng ngoan ngoãn thế này thì tốt biết bao. Sao mà ngày nào cũng phải dữ dằn, đắc tội với bao nhiêu người thế."
Kiếp trước, khi Nghiêm Sùng sụp đổ, chẳng có mấy ai giúp đỡ nhưng kẻ dồn anh xuống hố lại có không ít.
Tô Ngữ gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình của Nghiêm Sùng, Lâm Ứng Gia gõ vài chữ trả lời rồi tắt điện thoại, cậu đặt điện thoại sang một bên, tập trung ngắm nhìn góc nghiêng của anh.
Khi Nghiêm Sùng tỉnh dậy, anh bối rối nhìn chằm chằm vào trần nhà, mất một lúc để định hình xem mình đang ở đâu, tâm trí mới dần tỉnh táo trở lại.
Nằm lâu như vậy khiến cơ thể anh cứng ngắc. Anh xoay người, liền thấy Lâm Ứng Gia đang tựa đầu vào cạnh giường ngủ.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Lâm Ứng Gia vốn là người ngủ rất nông, Nghiêm Sùng chỉ vừa xoay người, lại không kiểm soát âm thanh nên đã làm cậu tỉnh giấc.
"Hả? Anh tỉnh rồi à" Lâm Ứng Gia dụi mắt, đứng dậy, cậu áp trán mình lên trán anh, lẩm bẩm: "Hạ sốt rồi, anh đói không? Có muốn ăn cháo không?"
Hơi thở nóng rực phả vào quá gần khiến cơ thể Nghiêm Sùng trở nên cứng đờ.
Quá gần rồi.
Lâm Ứng Gia vẫn áp trán lên trán anh, cậu không có ý định lùi lại, cậu như phát hiện ra điều gì đó, ngạc nhiên "Ồ" lên một tiếng: "Sao lại nóng lên nữa rồi?"
Hỏng rồi.
Trong đầu Nghiêm Sùng chỉ còn duy nhất một suy nghĩ.
Nguy rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT