Cô âm thầm cắn răng, nhìn Cố lão gia hỏi: “Bác Cố, gả cho con trai của bác, cháu không mong muốn, là bọn họ tính kế cháu, cháu đối con trai của bác không có hứng thú, người có thể thả cháu đi không?”
“Chỉ sợ không thể .”
Cố lão gia tử khó xử nói: “Ta và cha mẹ cháu đã vì cháu và A Trục làm chứng nhận kết hôn, tối qua lúc chúa và A Trục vào động phòng, nhà họ Cố chúng ta đã đãi tiệc khách, tuyên bố cháu gả vào nhà họ Cố rồi, là thiếu phu nhân nhà họ Cố, bây giờ cháu đổi ý, sợ là đã muộn rồi.”
"Cái gì?" Diệp Tinh Bắc mạnh đập bàn, trợn mắt nhìn “Các người sao có thể như vậy? Cháu căn bản không ký tên, sao có thể có giấy chứng nhận kết hôn?”
Cố lão gia hướng về người phía sau.
Vệ sĩ đứng sau lưng hiểu ý, xoay người rời đi, rất nhanh cầm hai sổ hồng trở về.
Trên sổ hồng, ba cái chữ to bắt mắt: Giấy chứng nhận kết hôn.
Diệp Tinh Bắc khẩn cấp đem giấy chứng nhận kết hôn vào trong tay mở ra, cô cùng Cố Quân Trục chụp ảnh chung lập tức chiếu vào mắt cô.
Lúc chụp ảnh chung, ngũ quan đặc biệt non mềm, cô nhớ rõ đại khái là cô mười lăm mười sáu tuổi.
Đại khái là từ thẻ học sinh của cô kéo xuống tới ảnh chụp, cùng Cố Quân Trục cùng chụp ảnh.
Lại nhìn xuống mặt kí tên, rõ ràng cũng là chữ kí của cô mười lăm mười sáu, đại khái là từ sách bài tập của cô.
Nhà họ Giang vì để cho cô gả cho Cố Quân Trục, thật đúng là hao hết tâm cơ.
Cô đỡ bàn ăn, trước mắt từng trận biến thành màu đen.
Cố lão gia ho khan một tiếng, lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay Diệp Tinh Bắc, đưa cho vệ sĩ phía sau, thấm thía nói: “Nha đầu, bên ngoài truyền tin, A Trục nhà ta không sống được bao lâu, bất quá chỉ là tung tin vịt thôi, cháu cũng thấy đấy, A Trục nhà ta tuy bệnh một chút nhưng cũng không đoản mệnh, chỉ cần cháu thành thật ở lại bên cạnh A Trục, nhà họ Cố chúng ta hẳn không bạc đãi cháu! Cháu muốn cái gì, cứ nói với ta, tất cả ta đều thỏa mãn cháu!”
Diệp Tinh Bắc vô lực ngã ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt: “Cháu muốn ly hôn!”
“ Không có khả năng. ”
Cố lão gia nói: “A Trục là nhân viên quân đội đặc biệt, tuy bởi vì vấn đề thân thể, trước mắt ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng nó vẫn là quân nhân, cháu cùng A Trục là quân hôn, trừ khi A Trục gật đầu, nếu không cháu đừng nghĩ muốn ly hôn.”
"Vậy anh liền gật đầu đi!" Diệp Tinh Bắc quay đầu trừng hướng Cố Quân Trục: “Anh cũng không muốn cưới tôi đúng không? Chúng ta ly hôn đi!”
“Nó nói không tính!”
Cố lão gia lạnh giọng nói: “Cán bộ phụ trách cho vợ chồng ký giấy li hôn là đệ tử của ta, chỉ cần ta không gật đầu, hai người các con cũng đừng nghĩ muốn ly hôn!”
Sau khi nói xong, ông đập bàn, phẩy tay áo bỏ đi, điểm tâm cũng chưa ăn.
Diệp Tinh Bắc: “...”
Cô lờ mờ, không biết bước tiếp theo nên như thế nào mới tốt, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm ôn nhu của Bạch Mộng Loan: “Bắc Bắc, cô đã cùng, cùng chú kết hôn, vậy cô liền an tâm sống cùng chú, không cần trêu chọc ông nội nổi giận.”
Chú?
Diệp Tinh Bắc trợn mắt há hốc mồm, quay đầu liếc Mộng Loan “Cô kêu người nào là chú?”
Bạch Mộng Loan theo bản năng nhìn Cố Quân Trục một cái, đôi má trắng noãn nhất thời không chịu nổi đỏ bừng, cúi đầu, khúm núm nói: “Chú là ông nội trẻ, tuy nhiên chú cực kỳ tuổi trẻ, nhưng quả thật đồng lứa với tôi, cho nên...”
Diệp Tinh Bắc nịnh mi: “Anh ta họ Cố, cô họ Bạch, vì cái gì cô gọi anh ta là chú.”
"Tôi, tôi..." Bạch Mộng Loan cảm thấy thẹn nói không ra lời.
"Bởi vì cô ấy gả cho cháu!" Ngồi ở bên người Bạch Mộng Loan, một người trẻ tuổi lịch sự vẫn không nói gì: “Thím, người khỏe không, cháu là Cố Viễn Phương, ba cháu là con cả, chú là con lao lai tử, cho nên chú cùng ba cháu tuổi tác cách nhiều một chút.”
Diệp Tinh Bắc: “...”
Cho nên, cô gả cho chú chồng của Bạch Mộng Loan?
Thật sự là sơn không chuyển thì thủy chuyển, lộ không chuyển thì nhân chuyển.
Cô có quá nhiều nghi vấn không có cởi bỏ, muốn hỏi Bạch Mộng Loan, Bạch Mộng Loan một phen thành cháu dâu của cô!
Lần này thuận tiện rồi!
“Bạch Mộng Loan, ta hỏi cháu, năm năm trước, cô bỗng nhiên đưa con cho tôi, là ở đâu tới?”