Sở Tu Cẩn bế người vào phòng nghỉ bên cạnh, đặt xuống sô pha rồi rót một cốc nước đưa cho cô.
Mạnh Vũ từ từ uống hết cốc nước, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh trở lại.
“Thực xin lỗi.”
“Không phải lỗi của em, tại sao lại cảm thấy xin lỗi?”
Cô cười khổ, uống hết phần nước còn lại, trầm mặc một lúc rồi nói: “Thời trung học, danh tiếng của tôi không được tốt lắm, tại trường học lúc nào cũng có người truyền tai nhau những điều không hay về tôi. Họ bảo tôi là một kẻ dễ dãi, ai cũng có thể qua đêm, còn nói tôi có quan hệ với nhiều chàng trai khác nhau. Thậm chí, họ còn bảo tôi bị người khác bao nuôi. Nhưng mà, cho dù anh có tin hay không, tất cả đều không phải sự thật.”
Sở Tu Cẩn ngồi đối diện, đôi tay chắp lại trên đầu gối, nghe cô ấy nói và gật đầu. “Tôi tin em.”
Hắn không hỏi thêm gì, chỉ đơn giản nói một câu để tôn trọng cô, khiến cho lòng tự trọng của cô dâng trào. Thời khắc này, Mạnh Vũ thật sự rất muốn khóc. Sau những năm tháng trung học, cô chưa từng nhắc tới quá khứ của mình với ai, kể cả Tiêu Tề. Bởi vì người ta nói miệng nhiều người thường truyền thuyết, khi có nhiều người thì tự khắc sẽ tin, nên cô không dám giải thích.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play