9,

"Sao tim anh càng lúc càng đập nhanh vậy?"

"Không lẽ là do thiếu m á u sao, huhu anh chế trồi em phải làm sao đây?”

Ý tôi là muốn giảm bớt sự căng thẳng của Lục Kỳ Niên, chủ yếu là vì tim anh ấy đập thình thịch, tôi dựa vào thấy không thoải mái, rất nhức đầu.

Lục Kỳ Niên nở một nụ cười, dịu dàng hơn cả ánh trăng rơi xuống nhân gian.

"Đừng lo, sức khỏe anh rất tốt.”

"Chỉ là em dựa vào anh hơi gần, nó không kiểm soát được.”

Tôi tiếc nuối rời khỏi vòng tay anh ấy.

"Không sao, sau này sẽ không căng thẳng nữa.”

Lục Kỳ Niên lắc đầu.

"Sẽ không đâu, anh sẽ luôn căng thẳng vì em."

Giọng nói trong đầu ngày càng dữ dội, đến mức tôi hoàn toàn không thể phớt lờ cô ta nữa.

[Cô dám chạm vào người của nữ chính, cô địc hết đi!]

[Không sao, đợi nữ chính xuất hiện, cô sẽ bị đá, cô chỉ là bước đệm thôi.]

[Mối tình đầu ngu ngốc của nam chính.]

[Người trước trồng cây người sau hưởng bóng mát, sau này anh ấy chỉ tốt với nữ chính hơn thôi.]

...

Giọng nói sắc bén ban đầu dần trở nên trầm thấp, liên tục vang lên bên tai tôi. Tôi xoa thái dương.

"Cô bị sao thế?"

[Aaaa.] Cô ta hét lên.

Lục Kỳ Niên thấy tôi đột nhiên im lặng, anh lo lắng nhìn tôi.

"Sao vậy?"

"Anh nhớ em rất ít khi bị ốm, có phải hôm qua uống rượu nên mới đau đầu không?"

Tôi vội bám vào Lục Kỳ Niên, ra hiệu anh ấy cúi xuống.

Anh ấy không do dự ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn tôi.

"Muốn anh cõng em đến phòng y tế không?"

Khi tôi chạm vào Lục Kỳ Niên, giọng nói trong đầu càng gào lên to hơn.

Tôi leo lên lưng Lục Kỳ Niên, anh ấy giữ c.h.ặt c.h.â.n tôi, đứng thẳng lưng.

"Aaaa.” Tôi bắt chước giọng nói trong đầu, phát đi ê n lên.

Âm lượng và âm điệu giống y như đúc.

Lục Kỳ Niên bị tôi dọa, suýt ngã.

"Dữu Dữu, sao vậy?"

Giọng nữ trong đầu tức giận hỏi tôi:

[Sao cô có thể như vậy?]

[Aaaa! Tiện nhân.]

Tôi không chịu thua, tiếp tục phát điên với Lục Kỳ Niên.

"Sao anh có thể như vậy?"

"Aaaa! Tiện nhân."

Lục Kỳ Niên không biết tôi bị sao, vội nói:

"Anh đưa em đến bệnh viện nhé.”

"Không được đi! Anh mà đi thì em không để ý đến anh nữa.”

Tôi cũng đâu có bệnh gì đâu.

"Cứ đứng đây đi.”

Tôi bực bội, đá anh ấy một cái.

Lục Kỳ Niên im lặng, nhưng động tác thỉnh thoảng muốn quay đầu lại vẫn bộc lộ sự lo lắng của anh ấy.

Tôi thử đàm phán với giọng nữ trong đầu.

"Cô hét tôi một lần, tôi hét với Lục Kỳ Niên một lần.”

"Cô biết điều yên lặng đi, nếu nữ chính xuất hiện và Lục Kỳ Niên thực sự thích cô ấy, tôi đảm bảo tôi sẽ rời đi.”

Cô ta nửa tin nửa ngờ: [Tại sao tôi phải tin cô?]

[Cô chỉ là nữ phụ độc ác thấp hèn.]

Cô nghĩ bây giờ cô có quyền lựa chọn sao? Hai con đường, một là cô cứ đối đầu với tôi, xem xem tôi phát điên trước hay Lục Kỳ Niên kiệt sức trước; hai là chúng ta tạm thời hòa giải, nếu Lục Kỳ Niên thích nữ chính, tôi lập tức cuốn gói rời đi, đảm bảo không để nữ chính khó chịu vì tôi.”

[Cô đảm bảo thế nào?]

"Trước khi nữ chính xuất hiện, tôi sẽ không công khai quan hệ với Lục Kỳ Niên. Được chưa?"

Cô ta im lặng một lúc, rồi mới nói:

[Được, cô cứ chờ bị đá đi.]

[Nam chính không thể không yêu nữ chính.]

"Vậy nếu Lục Kỳ Niên không thích nữ chính, cô có thể rời khỏi đầu tôi được không?"

Cô ta "hừ hừ" hai tiếng.

Yên tâm. Nếu nam chính không yêu nữ chính, nhiệm vụ của tôi thất bại, tôi sẽ bị xóa sổ. Không cần cô lo.】

Cô ta im lặng.

Tôi vỗ vai Lục Kỳ Niên, bảo anh ấy đặt tôi xuống.

Lục Kỳ Niên tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

"Em chỉ muốn trêu anh chút thôi, anh đừng nghĩ nhiều nhé.”

"Em mời anh ăn sáng nhé, nhưng em có một yêu cầu hơi quá đáng.”

10,

Lục Kỳ Niên rất vui, cả người tràn ngập niềm hạnh phúc.

Lông mày, mắt anh đều như đang mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn thường ngày nhiều.

Cho đến khi tôi nói: "Chúng ta có thể không công khai được không?"

Nụ cười trên mặt anh chợt biến mất hoàn toàn, như thể trúng xổ số năm trăm triệu nhưng lại nhận được thông báo rằng đó là số trúng thưởng của kỳ trước.

“Anh không đáng để em công khai sao?”

"Đương nhiên không phải."

Giọng nữ đầy hả hê vang lên.

[Nếu cô dám nói ra sự thật, cô sẽ ch ế t ngay lập tức.]

[Đây là quy tắc của thế giới này.]

Tôi mở miệng, không thốt ra nổi nửa chữ.

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến mức muốn nổ tung. Tôi lập tức im lặng.

Đang muốn tìm lý do khác để giải thích, Lục Kỳ Niên như thể đọc được suy nghĩ của tôi.

"Không sao, không công khai thì không công khai."

"Chỉ cần em không lăng nhăng là được."

Anh nói với vẻ mặt uất ức.

Tôi cảm thấy hơi buồn cười.

"Không đâu, em thích anh, em rất nghiêm túc."

Khi tôi thích Lục Kỳ Niên, có người thầm nói tôi không biết giữ mình, nói tôi hèn mọn.

Vì tôi thể hiện quá rõ ràng.

Nhưng tôi cảm thấy những chuyện này rất bình thường.

Tôi không bám dai dẳng, không làm phiền anh ấy.

Thích một người, muốn ở bên người đó, nên mới chân thành, nỗ lực đến thế. Tôi không hiểu tại sao bọn họ lại nói tôi "hèn mọn".

Hơn nữa, tôi không tin ánh mắt Lục Kỳ Niên nhìn tôi là hoàn toàn trong sạch.

Rõ ràng là anh ấy đã quyến rũ tôi trước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play