Hàn Lâm Phong khẽ cười nói: "Lúc ấy Phương nhị cứ tìm nàng gây chuyện, nếu ta không tìm cái bia đỡ đạn, chỉ sợ nàng cũng bị Phương nhị kia chặn ở bên đường. Nữ nhân kiêu ngạo kia có gì không dám làm? Lại nói, ta suốt ngày mang theo hoa khôi dạo phố, nào có thời gian nghe nàng ta xướng khúc? Trái lại nàng được lợi, không duyên cớ hưởng thụ nhiều như vậy!"
Tô Lạc Vân vẫn không tin như cũ, chần chừ nói: "Nhưng hôm qua người ở chỗ người gác cổng, đạp nát ghế dựa...."
Nói tới đây, Hàn Lâm Phong dùng sức nhéo nhéo hai má nàng một chút: "Tên gác cổng kia tai điếc, nàng cũng không phải không biết. Rõ ràng ta hỏi hắn nàng có rời đi không, hắn lại cho rằng ta hỏi hoa khôi kia...... Vốn ta không định nói cho nàng biết,  nhưng nàng biết rồi cũng tốt, về sau nếu dám học người ta im hơi lặng tiếng rời đi, đừng để ta bắt được, bằng không nếu ta thực sự nổi giận, thì nàng phải cẩn thận đấy!"
Lạc Vân chớp mắt, có chút nghe choáng váng. Hắn.... là tưởng rằng hôm qua mình lén trốn đi, nên mới quát lên giận dữ như vậy?
Thấy tiểu cô nương mới vừa rồi còn nhanh mồm nhanh miệng đột nhiên phát ngốc như bị điểm huyệt, mây đen trong lòng Hàn Lâm Phong trước đó nhất thời tan đi. 
Hắn cười thở dài nói: "Nàng nói rất đúng, ta thực là ở trong câu lan lây nhiễm thói quen khó sửa, xem ra sẽ còn cần gần gũi với nữ nhân tốt nhiều một chút mới có thể học được sự tử tế...."
Nói xong, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi Lạc Vân một cái, sau đó thoải mái nói: "Quả nhiên là tràn đầy chính khí nhân gian...."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play