Hương Thảo nghe lời này, lại nhìn Thế tử gia tô son điểm phấn, lộ ra sự dịu dàng, giọng điệu thay đổi lập tức: "Đáng tiếc cho bộ dáng kia, nam nhân tốt như vậy lại là tên ăn chơi bôi son phấn lên mặt, trầm mê tửu sắc."

Nhưng mà bề ngoài đẹp, làm tên ăn mày cũng sẽ nhẹ nhõm chút. Không ít phu nhân cô nương nhìn dáng vẻ tuấn tú của Hàn Thế tử mà động lòng không thôi, nhao nhao đến trước mặt hắn ném chút bạc vào trong bát đồng, tiếng vang lên như trân châu rơi trên đĩa.

Kết quả còn chưa đàn xong một khúc tương tư, bên ngoài bát đồng rơi thêm đầy những đồng bạc vụn, không bao lâu là có thể thu dọn bỏ đi rồi.

Tô Lạc Vân cũng chờ thật lâu, ngồi trong xe ngựa nghe tiếng đám ăn chơi kia ồn ào cười nói dần dần đi xa, thở ra một hơi, xe ngựa của mình rốt cục có thể đi rồi, cũng không biết cữu cữu có chờ sốt ruột lắm không.

Sau khi nhóm người giải tán, xe ngựa của Tô gia chạy dọc theo phố xá đến cổng dịch quán. 

Hồ Tuyết Tùng mặc một thân nhung trang đứng ở dịch quán chờ cháu gái xuống xe.

Chờ gặp được Lạc Vân, sống mũi của nam nhân mặt mọc đầy râu có chút cay cay, nói với nàng: "Lâu rồi không gặp, vậy mà con đã gầy thế này. Tiền của Tô gia đều bị cha con dùng để tích lũy mua quan tài rồi sao? Rốt cuộc hắn ta có chăm sóc tốt cho con không?"

Tô Lạc Vân nghe giọng nói ấm áp của tiểu cữu cữu, cũng nhịn không được ầng ậng nước mắt, nhất thời đỏ cả vành mắt, nhẹ nhàng hít mũi nói: "Nghe giọng của cữu cữu mạnh mẽ vô cùng, mấy năm này nhất định khôi ngô cường tráng hơn rất nhiều! Vẫn là người được nuôi trong quân doanh, không biết cữu cữu có mang đến cho con một cửu mẫu phù hợp không?"

Hồ Tuyết Tùng lại tự giễu nói: "Ta mất hết gia sản rồi, người không còn gì giá trị, vẫn là không nên để cô nương nhà người ta chịu tội cùng ta!"

Đợi hai người vào trong phòng hàn huyên một lúc, Hồ Tuyết Tùng nói thẳng: "Lần này ta tới là chuẩn bị đưa huynh muội các con rời khỏi Tô gia. Hai năm trước con xảy ra chuyện, ta đang ở Giang Chiết tham gia quân doanh, vây quét thủy phỉ, trải qua những ngày tháng gươm đao nhuốm máu, không lo được cho các con. Bây giờ ta cũng coi như có bổng lộc để nuôi gia đình, vừa vặn đón các con ra, tránh bị phụ nhân ác độc kia tính toán dày vò."

Tô Lạc Vân lục lấy mấy đĩa bánh ngọt từ trong hộp thức ăn mang bên mình bày ra trên bàn, nhẹ giọng hỏi: "Cữu cữu đến nay vẫn chưa thành thân, nếu bên người mang theo hai tỷ muội ăn bám, về sau còn muốn cưới nàng dâu không?"

Hồ Tuyết Tùng không quan tâm mà phất phất tay, một mặt sám hối nói: "Đại trượng phu sợ gì không có thê tử? Ta trước kia không hiểu chuyện, hô bằng gọi hữu, sống phóng túng, mất hết gia sản, đến mức nguy nan cũng bất lực không thể giúp đỡ tỷ tỷ, càng không chăm sóc tốt cho các con. Bây giờ cuối cùng ta cũng có thể lập thân an phận, nếu không quan tâm đến các con, sau khi chết có mặt mũi nào đi gặp tỷ tỷ?"

Tô Lạc Vân lại lắc lắc đầu nói: "Quy Nhạn đứa bé kia rất thông minh, lúc vỡ lòng tiên sinh nói đệ ấy là nhân tài có thể đi thi cử. Nếu cữu cữu muốn dẫn nhi tử và nữ nhi của Tô gia đi, vô lý vô cớ, đệ ấy khẳng định sẽ bị Tô gia xóa tên, đến lúc đó phẩm hạnh thua thiệt không qua được bạn đồng thí, cũng phụ lại phần thông minh kia của Quy Nhạn."

Hồ Tuyết Tùng hiểu rõ, đương kim bệ hạ quan trọng nhất là danh tiết quan viên. Đứa nhỏ Lạc Vân này suy tính chu đáo hơn với hắn.

Nghĩ đến đây, hắn thở dài nói: "Có thể đưa nữ nhi bị bệnh mắt đến nông thôn…. Là tâm địa ác đến cỡ nào? Bây giờ ta kiên trì muốn gặp con, hắn mới đưa con trở về, sau này ta rời kinh, hắn chẳng phải là lại mang con trở lại đó?"

Tô Lạc Vân lại mỉm cười: "Con tự có cách ở lại, cữu cữu không cần phải lo lắng. Ngược lại là lần này người vào kinh, cần phải qua lại với người có ân tình, không biết cữu cữu có chuẩn bị chút hương thổ đặc sản không?"

Hồ Tuyết Tùng là dựa vào bản lĩnh của mình có được chức quan, trấn thủ vùng ven sông lạnh lẽo khổ cực. Đây cũng là lần đầu tiên hắn theo đại nhân vào kinh, căn bản không nghĩ tới những đạo lí đối nhân xử thế này.

Tô Lạc Vân đã nghĩ đến từ sớm, nàng kêu Hương Thảo đưa một mảnh giấy qua: "Đây lễ vật con đã mua xong, gửi ở trong cửa hàng đặc sản của phía tây thành. Mỗi đại nhân ứng với mỗi hộp lễ vật còn cũng đã đánh dấu xong, cữu cữu đừng đưa sai là được. Lúc trước con ở trong kinh thành, theo Lục gia tiểu thư tham gia qua chút trà yến, có chút hiểu biết về gia trạch của mấy vị giám quan đại nhân của Ti tàu thuyền, trước đó vài ngày lại nghe phụ thân nói đến chuyện ông ấy qua lại với cấp trên, liền mạo muội chuẩn bị một chút. Lần này người theo cấp trên đến đây, nếu như chuẩn bị hậu lễ lén đưa đi, lộ ra tâm cơ bất chính, là vượt qua quy củ. Không chuẩn bị cái gì, lại không hiểu nhân tình thế sự. Không bằng chuẩn bị chút lễ vật nhỏ để mưu lợi lòng người, chỉ cầu những đại nhân kia có thể nhớ kỹ trong thủy quân hai sông có một vị tài giỏi cũng được."

Những thứ nàng chuẩn bị đều không phải cái gì quý giá, nhưng đều rất là có tâm. 

Ví dụ như thuyền ti Lý đại nhân yêu thích câu cá, nhưng đều là công cốc trở về. Cho nên nàng thay cữu cữu chọn mua móc câu Kanto được thịnh hành truyền bá từ Nhật Bản đến đây, đây chính là vũ khí lợi hại khi câu cá, trên thị trường còn rất hiếm có.  

Mà chỗ Bạch đại nhân yêu thê tử như mạng, thì là một bộ y phục được đặt may đo xin từ chỗ Lục Linh Tú. Y phục của Lục gia may ngàn vàng khó cầu, không phải thiên kim hầu phủ, công chúa nương nương, thì đều phải xếp hàng chờ đợi. 

Bạch phu nhân luôn luôn thích cái đẹp, rất chú trọng đến ăn mặc, không gì hài lòng hơn có thể sớm chen ngang đặt được kích cỡ và nhãn hiệu y phục rồi.

Cứ như thế, Tô Lạc Vân đều thay cữu cữu nghĩ ngợi, tỉ mỉ sắp xếp. 

Lần này Cữu cữu đến đây, cũng không có gì cần cầu xin, nên những thứ cần tặng cũng không phải vật gì quý báu. Người người nhận được không cảm thấy là gánh nặng, lại cảm thấy tri kỷ ấm áp, tự nhiên sẽ nhớ kỹ con người tinh ý như cữu cữu này.

Người làm quan, lúc dưới trướng thiếu người, hi vọng có thể tìm người hiểu chuyện nhạy bén lại có tài để nhờ vả, đợi về sau có cơ hội thăng chức, cữu cữu sẽ có mấy phần cơ hội.

Tô Lạc Vân đối Hồ Tuyết Tùng nói: "Cữu cữu không cần phải lo lắng tỷ đệ chúng con, người chính là chỗ dựa của chúng con, cữu cữu càng đứng vững, tỷ đệ chúng con ở Tô gia cũng càng tốt hơn."

Hồ Tuyết Tùng bây giờ đã trải qua gia đạo sa sút, cũng không phải là tiểu gia tuổi trẻ điên cuồng như trước nữa. Hắn tự nhiên hiểu những lời của cháu gái, thở dài chính mình lớn hơn nàng mười tuổi, lại suy nghĩ chu đáo không bằng cháu gái. 

Nhất thời hai người dặn dò lẫn nhau một phen, rồi cứ như vậy tách ra..

Trên đường trở về, Điền ma ma lại có chút không yên lòng nói: "Thiếu gia nói có lý, nếu đại gia lại đưa người trở về đó, thì làm sao bây giờ?"

Tô Lạc Vân lại mỉm cười, nhẹ nhàng nắn ngón tay của mình, trên đầu ngón tay còn có mùi hương thơm quanh quẩn, là mùi hương lúc nàng thử hương cho Lục gia tiểu thư còn lưu lại. 

Hương này có thể lưu lại hai ngày, lúc nàng thử hương cho Lục Linh Tú, cố ý bôi ở động mạch của nàng, mùi hương trải qua nhiệt độ cơ thể, sẽ tản ra càng xa.

Cũng không biết mê mẩn mùi hương như Ngư Dương công chúa có thích mùi kia không... Nghi vấn này ngày thứ hai sẽ có đáp án.

Hôm đó Tô Hồng Mông dậy sớm cạo râu chải đầu, chuẩn bị lần đầu tiên Dác Dịch Viện làm việc.

Đinh Bội còn cố ý sai nha hoàn đi Thục Hương tửu lâu mua cả bàn món Tứ Xuyên về, chuẩn bị thưởng cho phu quân lần đầu nhậm chức.

Nhưng mà trước khi lão gia hồi phủ, Đinh Bội sai người mời đại cô nương tới. Mặt ngoài là muốn cho nàng làm mấy bộ y phục, kì thực Đinh Bội chuẩn bị nói chuyện với nàng, chuyện mấy ngày nữa đưa nàng về lại lão trạch.

Mặc dù Tô Hồng Mông có suy nghĩ này, nhưng lại không muốn mở miệng với đại nữ nhi, nên ném miếng khoai lang nóng bỏng này cho Đinh Bội.

Đinh Bội cười híp mắt kêu thị nữ đo cho Tô Lạc Vân, lại cảm khái nói: "Trong hai năm nay, dường như con lại cao lớn chút, xem ra vẫn là đất và nước của quê quán dễ nuôi!"

Lạc Vân mỉm cười: "Lúc mới tới quê quán, không quen khí hậu, đổ bệnh nặng, gầy đến còn lại một bộ xương, không nghĩ thế mà làm lỡ chuyện phát triển của bản thân, lại khiến đích mẫu tốn kém, lại đo lại y phục cho ta lần nữa."

Đinh Bội ý không hề giảm cười: "Ở lâu thì sẽ từ từ thích ứng, nơi nào cũng như thế. Thật ra quê quán kia càng thích hợp cho bệnh nhân điều dưỡng, phụ thân con còn nói, tương lai ông ấy cáo lão hồi hương, cũng muốn về Âm Châu. Chỉ là lão trạch không có người quản lý, giao cho hạ nhân chỉ sợ bọn họ lười biếng, để trạch viện hoang phế. Không giống lúc con còn ở đó, có thể xử lý gọn gàng ngay ngắn việc trong viện lạc."

Mặc dù mắt Tô Lạc Vân không thể thấy, vẫn lạnh lùng nhìn về phía Đinh thị: "Mẫu thân dường như có vài lời muốn nói, không ngại cứ nói thẳng."

Đinh Bội cười nói tiếp: "Lần này con hồi kinh, chính là vì gặp cữu cữu ngươi, bây giờ gặp cũng đã gặp rồi, cũng miễn lo lắng lẫn nhau. Đợi qua ít ngày, muội muội của con thành hôn, trong phủ bận rộn, sợ cũng không chăm sóc được cho con. Ta và phụ thân con đã thương lượng, cảm thấy vẫn là đưa con về nông thôn, miễn cho trong phủ ầm ĩ, quấy rầy đến con không được thanh tịnh."

Nghe lời này, Điền ma ma ở bên cạnh tức giận đến hai tay nắm chặt lại với nhau, cố nén không lên tiếng.

Tô Thải Tiên ở bên cạnh nghe được lại lộ vẻ vui mừng, lại liều mạng nín nhịn, ngại thể hiện ra ngoài. Nhưng nàng ta nghĩ tỷ tỷ không nhìn thấy, cũng nhịn không được nữa, lại tiếp tục cười, chỉ cảm thấy con đường nhân duyên tương lai của mình rất bằng phẳng.

Tô Lạc Vân bình tĩnh như thường: "Mẫu thân đây là hỏi ý của ta, hay là đã quyết định, thông báo cho ta một tiếng?"

Nơi đây không có người ngoài, Đinh Bội cũng không kiêng kị cái gì, bày ra tư thế đương gia chủ mẫu, nghiêm túc nói: "Kỳ thật chuyện nhi nữ, đều là phụ mẫu quyết định, chưa từng nghe nói phủ thượng nào sống theo lời của con cái. Con chỉ cần nhớ kỹ, ta và phụ thân con đều muốn tốt cho con là được. Việc hỷ của muội muội con gần đến, trong phủ thiếu hạ nhân có kinh nghiệm. Ta nghĩ lần này, để Hương Thảo cùng Điền ma ma lại, mặt khác cho con thêm hai nha hoàn lanh lợi, cũng tránh Điền ma ma tuổi già, không đủ sức lực."

Nói xong lời này, Điền ma ma lập tức trừng mắt giọng điệu lạnh lùng nói: "Phu nhân, khế ước của ta cũng không ở Tô gia, ngài làm như thế, chỉ sợ không tốt lắm đâu."

Đinh Bội thu lại ý cười, chậm rãi nói: "Biết ngươi là ma ma bồi gả từ bên nhà tỷ tỷ Hồ gia đưa qua, ta luôn luôn kính ngươi, nhưng bây giờ mắt Lạc Vân có tật, có người lanh lợi bên cạnh mới được, mới có thể để người khác yên tâm. Tuổi tác của ngươi cũng lớn, vốn nên dưỡng lão, nếu cảm thấy ta không xứng giữ ngươi tại phủ thượng, cũng không cần tức giận gặp ta mỗi ngày. Tự đi nhận bạc, về Hồ gia đi thôi."

Cái thứ mãi không chết, cảm thấy khế ước bán thân không ở Tô gia, bà ta liền cảm thấy dễ bắt chẹt sao? Tô Lạc Vân là kế nữ của bà ta, bên người nữ nhi do ai hầu hạ, tự Tô Lạc Vân nói cũng không được tính! 

Trước kia trở ngại di ngôn của Hồ thị, bà không thể đuổi Điền ma ma đi. Thế nhưng khi Tô Lạc Vân mười tám, tính là trưởng thành, không cần gửi gắm cho lão bộc, bà "khách sao" đưa tiễn thân già kia, không ai có thể xoi mói gì.

Điền ma ma nghe lời này mà không kìm được cơn tức giận của bản thân. Cái gì "Bản thân không yên lòng"? Đây chính là thừa dịp cô nương bệnh mắt, đuổi người thân cận ở bên, sau đó để cho Đinh thị tùy ý khi dễ.

Tô Lạc Vân lại lặng lẽ nói: "Chuyện này.. cũng là ý của phụ thân?"

Đinh Bội chậm rãi nhấc chén trà lên, uống một ngụm mới nói: "Chuyện của hậu trạch, cần gì nam nhân tham dự? Bây giờ ông ấy phải giúp đại nhân Dác Dịch viện mua hương liệu, rất bận rộn, nếu con hiểu chuyện thì không cần đi làm phiền phụ thân con!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play