Bàn tay đang gảy bàn tính của Tô Lạc Vân cuối cùng cũng ngừng lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, âm thanh lạnh lùng nói: “Trong hai năm vừa qua, ngươi và nha hoàn cùng với ma ma bên cạnh ngươi không phải vẫn luôn khăng khăng nói rằng vết thương của ta là do ta tự mình ngã mà gây ra hay sao?”
Tô Thái Tiên nghẹn ngào nói: “Là do mẫu thân của muội nói, nếu như muội thừa nhận chuyện này thì thanh danh của muội sẽ hoàn toàn bị hủy. Muội nhất thời nhát gan, cho nên đã nghe theo lời của bà ấy. Nhưng mà trong suốt hai năm nay, lòng của muội cũng dằn vặt rất nhiều, mỗi lần gặp tỷ thì đều cảm thấy áy náy không ngừng! Tỷ tỷ, tha thứ cho muội đi, lúc đầu muội cũng không cố ý! Hơn nữa… hơn nữa không phải bây giờ tỷ sống rất tốt hay sao? Sắp tới còn gả vào phủ thế tử làm thế tử phi! Nếu không thì tỷ cầu xin thế tử, khiến hắn phái người tống Vương Bưu vào tù đi!”
Nói xong câu cuối, Tô Thái Tiên thậm chí còn cảm thấy chủ ý này không tồi. Tỷ tỷ chỉ cần nhấc tay một cái thì lập tức có thể giải quyết muộn phiền của nàng ta rồi.
Tô Lạc Vân thẫn thờ nhìn về phía trước. Thật ra thì bây giờ cho dù nàng có đi hướng nào đi nữa thì trước mắt nàng vẫn là một màu đen tối.
Màu đen này không những bao phủ toàn bộ mắt của nàng mà còn bao trùm lên lòng của nàng nữa. Nó khiến cho nàng đã không thể thở bình thường rất lâu rồi. 
Vất vả lắm nàng nói có thể tỉnh khỏi cơn ác mộng này, cố gắng sống thật tốt vì những người nàng yêu thương, chứ không phải do nàng đã mở lòng tha thứ cho những người đã tổn thương chính nàng.
Bình thường nàng cũng không so đo với Tô Thái Tiên, không phải là do nàng ta là muội muội của nàng mà là không rảnh so đo trắng đen phải trái với đứa ngu mà còn ích kỷ như Tô Thái Tiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play