Lạc Vân rất biết ơn Linh Tú lúc trước đã giúp đỡ mình rất nhiều, hơn nữa trong nhà của nàng có thí sinh chuẩn bị khảo thi, nên có thể hiểu được tâm trạng của nàng ấy.
Cho nên nàng suy nghĩ rồi quyết định làm theo lời Lục Linh Tú, không cần phải nói những lời khó nghe, cứ nói vài câu dỗ Lục Thệ trở về trước rồi hãy nói.
"Lục công tử. . . huynh bây giờ đã không có công danh, trên người lại không có sở trường, đi theo ta nói những lời này, có phải còn quá sớm không?"
Lục Thệ nghe lời Lạc Vân nói hình như có chút ý hòa giải, lập tức vui mừng khôn xiết, nhịn không được tiến lên một bước nói: "Lạc Vân, chỉ cần nàng chịu chờ ta, ta nhất định thi đậu mang công danh trở về!"
Lạc Vân thở dài, trầm giọng nói: "Kỳ thi sắp đến rồi, huynh vẫn còn có thời gian đến chỗ ta dạo, theo như ta thấy, huynh không giống dáng vẻ của người có thể thi đậu đâu...."
Lục Thệ thấy Lạc Vân khinh thường mình, căng thẳng nói: "Nàng đừng tức giận, ta sẽ trở về ngay, hôm nay đến chỉ là để cho nàng thấy tấm lòng của ta, cũng hi vọng nàng sẽ chờ ta, ta. . . nhất định sẽ cho nàng một tương lai huy hoàng!"
Nói xong, hắn lấy ra một gói thuốc từ trong ngực áo đưa cho Lạc Vân: "Đây là phương thuốc tốt cho thị lực, giúp sáng mắt mà ta tìm thấy trong sách cổ, dược liệu trong đó ta cũng đã nghiền sẵn thành bột. . . Mấy ngày này, nàng cố gắng bảo trọng, lần này, ta nhất định sẽ không để cho nàng thất vọng nữa. . ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT