Khi hắn định thần lại, cánh tay dài của mình đang giơ lên ​​một nửa, thiếu chút nữa là chạm vào má hồng của nàng...
Hắn cau mày nhìn bàn tay đang giơ lên ​​của mình, có vẻ hơi bất ngờ vì mất kiểm soát, đột ngột quay người lại, cầm lấy cuốn sổ trong tay nàng, chào tạm biệt Lạc Vân, sau đó lộn người bay qua tường.
Tô Lạc Vân cũng không biết thế tử mới vừa rồi thất thố, chỉ ôm mèo con gọi Hương Thảo đi tìm chút sữa dê đến, tự lẩm bẩm: "Nếu toàn thân ngươi đều là lông trắng, vậy ta gọi ngươi là A Tuyết nhé!"
Ở bên kia bức tường, Khánh Dương chờ thế tử từ trên tường nhảy xuống, cẩn thận tiến tới nói: "Thế tử... có phải người thích vị Tô tiểu thư kia không?"
Mặc dù hắn là một hán tử thô kệch, nhưng lại cảm nhận được điều gì đó không ổn——cho dù thế tử đang thương hại cô nương mù này, thì cũng săn sóc cho nàng ấy hơi quá rồi đó?
Chưa kể thế tử không phải là người có thể chủ động lấy lòng nữ nhân, thậm chí khi đứng trước những tiểu thư đài các hâm mộ ngài, Thế tử cũng không có cẩn thận chu đáo như vậy.
Có thể chỉ vì hôm đó thế tử ở trên tường viện bên này nghe lén Tô cô nương trêu ghẹo A Vinh, nói nếu như nàng cũng có một con mèo, ngày đông ôm trong chăn ngủ nhất định rất ấm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play