Lạc Vân nghĩ như vậy, là có duyên do.
Vào mấy ngày trước đây rơi một trận mới tuyết, Lạc Vân và Hàn Dao vào cung ăn bánh trong Noãn các ở ngự hoa viên, thuận tiện thưởng thức một chút bông tuyết rơi ngoài Noãn Các.
Đúng lúc này, Hàn Tiêu cũng tới, từ sau khi bị Trịnh tiểu thư xé mặt, Hàn Tiêu cũng biết phân lượng thơ từ của bản thân, lại nghĩ đến trước kia mức độ nịnh nọt của người khác đối với mình trong yến hội, thì trở nên có chút không thích xuất cung gặp người, cần mấy ngày để bù đắp lại lòng tự tôn đã bị hao tổn của mình.
Bây giờ coi như Hàn Tiêu đang đối mặt với một một điều mới mẻ, vô cùng nho nhã thì cũng không có chút hứng thú về thơ ca để phát huy, chỉ là phàn nàn cung nhân quét tuyết trễ, làm hại hắn kém chút ngã sấp xuống.
Hàn Dao nhìn dáng vẻ ủ rũ của hắn, chọc nói: "Cũng sắp cưới thê tử rồi, sao đệ lại trở nên cọc cằn thế này? Trước kia khi tuyết rơi, đệ vẫn luôn ngâm thơ bình phẩm nửa ngày. Chờ sau khi đệ thành thân, cùng đệ muội ra ngoài lập phủ, hai người ngâm thơ qua lại, quả nhiên là một đôi thần tiên!"
Đôi mắt trợn trắng liếc đang nhìn qua của Hàn Tiêu như muốn rơi ra khỏi hốc mắt: "Đệ nào dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt nữ nhi của đại nho? Nàng ấy cũng đừng dùng bút của tổ phụ nàng đâm vào da mặt đệ là được rồi."
Lời này vừa được nói ra, Hàn Dao bị chọc cho cười ha ha.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT