Nghe Lạc Vân hỏi, Ngư Dương ngu ngơ một hồi.
Lạc Vân nhìn vào mắt nàng liền thấy nàng đang lâm vào hồi ức: “ Triệu Đống là bậc nam nhi oai hùng, hắn khác hoàn toàn so với những nam nhân luôn a dua, nịnh hót, ta cũng không rõ làm sao nhưng không tự chủ được mà thích hắn. Thế nhưng sau khi thích hắn rồi thì mới biết hắn đã cưới vợ sinh con, không khống chế nổi tình cảm của mình chẳng lẽ cũng là sai sao? Ta cũng từng coi đây không phải là chướng ngại lớn gì, nữ tử hắn cưới ở nông thôn, nếu không chịu hòa ly thì ta sẽ nguyện chung chồng.”
Lạc Vân không nói gì, đây có lẽ là công chúa yêu đơn phương, có thể suy ra là người con gái “thiên chi kiều nữ” này nhất thời hứng khởi đã gây ra cho Triệu tướng quân bao nhiêu sóng gió.
Ngư Dương công chúa bây giờ đã là người có tuổi, đương nhiên đạo đối nhân xử thế so với thiếu nữ mới lớn có rất nhiều chỗ thông suốt.
Nàng cũng cảm thấy xấu hổ vì chính mình lúc đó như thế nào, thở dài tiếp tục nói: “Về sau ta cũng quen biết Huệ nương, ta vốn cho rằng nàng chỉ là người phụ nhân nơi thôn quê thô lỗ, vô tri. Khi đó Phụ vương cùng Mẫu hậu bức ép Triệu Đống hòa ly, lời Triệu Đống đã chọc giận Phụ hoàng khiến hắn bị đưa vào ngục giam giữ, khi đó Huệ nương đã cải trang thành ca ca của Triệu Đống đến thăm tù. Nàng đã mang cho Triệu Đống những cái bánh bao nóng hổi, nhưng bánh bao vừa làm rất nóng, nàng lại sợ bánh bao bị nguội không thể ăn nên úp vào bụng. Lúc lấy bánh bao ra trên bụng nàng đều bị bỏng cả, ta cũng đi thăm ngục, vừa vặn gặp được, nhưng nàng cũng không hốt hoảng chút nào còn mời ta cùng ăn.”
Ngư Dương trầm mặc một hồi lại nói: “Sau khi ra khỏi ngục giam, ta đã hỏi nàng cuối cùng là có thể dùng cái gì để trao đổi? Nhưng nàng chỉ cười một tiếng rồi nói với ta rằng vàng bạc châu báu, vinh hoa quan tước đều có thể đổi, nhưng duy có chữ “tình” là không thể. Mặc dù Bệ hạ có tạo áp lực đi chăng nữa, nhưng nàng tin tưởng phu quân của nàng là người nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu cho dù là bị ban cho cái chết thì nàng cũng nguyện chịu chung.”
Nói đến đây Ngư Dương tự giễu cười một tiếng: “Đời của ta lần đầu tiên nếm trải tư vị xấu hổ là gì. Nàng rõ ràng là người phụ nữ nhan sắc thôn quê bình thường, khóe mắt có nếp nhăn, phấn son đều không thể che lấp, nhưng ta đứng trước mặt nàng ấy lại không thể ngóc đầu lên được, cảm thấy mình không bằng một phần của nàng. Về sau ta nói cho phụ vương và mẫu hậu biết, nếu như còn bức ép hai phu thê của họ ta liền cắt tóc xuất gia. Việc này về sau coi như thôi, ta cũng không nghĩ sẽ chờ hắn, nhưng chỉ là ngoài hắn ra ta không muốn gả cho nam nhân khác, nguyện sống như vậy cho đến hết đời. Ai mà ngờ được Huệ nương sau này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn..”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT