Cuộc nói chuyện ở trong sân của chưởng quầy và Hương Thảo, Tô Lạc Vân nghe rất rõ ràng. Nhưng mà đầu của nàng vẫn còn rất đau, thật sự không thể suy nghĩ được bất kỳ thứ gì được. Cho nên nàng chuẩn bị cho Hương Thảo điều chế hương cao thay nàng.

Dù sao bí mật mấu chốt của hương cao nằm ở cách thức điều chế và phối hương, những thứ khác giao cho người làm chuẩn bị cũng không sao. Chỉ là đây là lần đầu tiên Hương Thảo làm việc này, khó tránh khỏi sai sót.

Tô Lạc Vân biết rằng những cách thức điều chế này nếu như không luyện đi luyện lại nhiều lần cho quen tay thì sẽ không thể nhớ được. Vì vậy nàng dứt khoát viết chúng vào giấy, để cho Hương Thảo đem theo bên người, lúc không nhớ rõ thì có thể lấy ra coi.

Trước khi đi, Điền ma ma không yên tâm lắm, dặn đi dặn lại Hương Thảo coi chừng những công thức kia cẩn thận, đừng để cho những người không liên quan nhìn thấy.

Hương Thảo gật đầu mạnh mẽ đồng ý với Điền ma ma, sau đó thì lập tức đi theo chưởng quầy.

Có Hương Thảo xử lý bên cửa hàng, cho nên cuối cùng Tô Lạc Vân cũng có thể lén lười biếng nửa ngày. Hương Thảo đi qua cửa hàng hai ngày, mỗi ngày đều sẽ mang thành phẩm do nàng làm ra về cho đại cô nương kiểm tra. May mắn là Hương Thảo làm việc cẩn thận, đúng như công thức mà Tô Lạc Vân đưa, cho nên thành phẩm cũng không có gì khác biệt.

Chỉ là ngày hôm nay, sau khi trở về Hương Thảo hình như có hơi thiếu ngủ. Gương mặt của nàng mệt mỏi, vào trong phòng thì lập tức ngã xuống ngủ thiếp đi.

Điền ma ma không nhịn được mà lèm bèm, điều chế hương liệu cũng không phải là đi cày ruộng, vì sao lại mệt đến mức này?

Tô Lạc Vân rất lo lắng cho nha hoàn thân cận của mình, cảm thấy Hương Thảo có khả năng sẽ mệt đến bệnh, cho nên đã vội vàng mời lang trung đến khám.

Người lang trung kia cũng là người đã từng vào Nam ra Bắc, kiến thức uyên bác, vừa nhìn chứng bệnh của Hương Thảo vừa cẩn thận ngửi hơi thở của nàng ấy, cau mày nói: “Có phải nha đầu này đã ăn trúng đồ ăn hư hỏng gì hay không? Nhìn biểu hiện này… rất giống trúng độc!”

Tô Lạc Vân giật mình, nhưng mà sau khi vị lang trung kia sắc một chén thuốc giải độc cho Hương Thảo uống thì sắc mặt của nàng cũng đã đỡ hơn rất nhiều. Tô Lạc Vân hỏi Hương Thảo hôm nay đã ăn cái gì, thì Hương Thảo đã nói rằng hôm nay nàng ấy thèm ăn, cho nên trước khi tới cửa hàng thì đã mua một bát đậu hũ cùng với khoai lang nướng ở lề đường, sau khi xong việc thì đã uống một chén trà đặc, còn nữa thì tạm thời không nhớ ra.

Lang trung nói tình hình không đáng ngại, nhưng cũng cần phải dưỡng bệnh một thời gian mới có thể bình phục được.

May mắn hơn rằng đầu óc của Tô Lạc Vân hai ngày nay cũng đã hoàn toàn khỏe hẳn, không cần Hương Thảo phải chạy qua cửa hàng nữa.

Nói đến cũng kỳ lạ, chờ đến lúc Tô Lạc Vân đi tới cửa hàng thì chưởng quầy lại xoa tay cười cười, nói rằng hai ngày này không có ai đặt hàng Đạm Lê Hương Cao nữa, không cần cô nương mệt nhọc.

Tô Lạc Vân không nói gì, quay người rời khỏi cửa tiệm, chuẩn bị đi mua vải về may y phục cho Tô Quy Nhạn.

Nhưng mấy ngày sau đó, người bên Thủ Vị Trai cũng không tìm tới nhà nữa, trong lòng của Tô Lạc Vân biết nhất định đã xảy ra chuyện rồi!

Vì vậy nàng đã kêu Điền ma ma tìm người quen đồng hương của bà, một vị ma ma có gương mặt phúc hậu, cho đối phương bạc để kêu đối phương đi đến Thủ Vị Trai mua hương cao, sẵn tiện thăm dò tình hình như thế nào.

Vị ma ma trung niên kia cũng là người thông minh, cho nên không quá nửa canh giờ đã trở về.

Đối phương nói với Điền ma ma: “Ta làm theo lời dặn của tỷ nói, đặt hàng Đạm Lê Hương Cao. Nhưng mà người làm trong cửa hàng lại nói hương cao đó đã không còn sản xuất nữa, chỗ bọn họ có một loại hương cao mới có mùi hương thơm ngát dễ ngửi giống như Đạm Lê Hương Cao. Hơn nữa trong đó còn bỏ thêm bột trân châu, khi thoa lên người còn có công dụng dưỡng da, giá tiền cũng chỉ mắc hơn một chút mà thôi.”

Nói xong, đối phương móc một bình sứ lớn hình quả mận ra, đưa cho Điền ma ma.

Tô Lạc Vân ngửi mùi hương của lọ Nhuận Tuyết Cao này, mùi hương xông vào mũi của nàng không khác gì so với lọ Đạm Lê Hương Cao, đây chính là bình mới rượu cũ!

*bình mới rượu cũ: vẻ ngoài thay đổi nhưng bên trong vẫn y nguyên.

Tô Lạc Vân chậm rãi đặt lọ hương cao xuống bàn, suy nghĩ một lát rồi hỏi Hương Thảo: “Hai ngày ngươi đi điều chế hương liệu, có ai khác nhìn thấy công thức của ngươi không?”

Hương thảo ngơ người, suy nghĩ một lúc thì sắc mặt lập tức trắng bệch, quỳ mạnh xuống đất. “Tiểu thư, ta… có một lần ta đi qua bên đó đã không cẩn thận ngủ quên… chẳng lẽ là có người nhân lúc ta ngủ quên lén lút ăn trộm công thức?”

Điền ma ma đứng ở bên cạnh nghe vậy thì tức đến mức xém tí nữa là tát Hương Thảo một cái. “Con nhóc nhà ngươi! Bình thường tinh thần của ngươi rất tốt mà, vì sao bây giờ lại lười biếng ngủ quên chứ? Không đúng… ta nhớ là ngày hôm đó sau khi trở về ngươi lập tức bị bệnh. Chẳng lẽ ăn phải thứ bậy bạ gì đó nên mới ngủ quên?”

Hương Thảo khóc nói: “Ta… ta cũng không biết. Ta chưa bao giờ có thói quen ngủ ngày, nhưng mà lần đó thật sự là ngủ say đến không biết trời trăng gì!”

Tô lạc Vân cẩn thận hỏi kỹ lại một lần nữa, sau khi nghe Hương thảo nói nàng ấy uống tách trà mà người làm của cửa hàng bưng tới mới ngủ quên thì cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Giống như Hương Thảo đã nói, nàng ấy chưa bao giờ có thói quen ngủ ngày, vì sao khi đi đến một nơi xa lạ như Thủ Vị Trai lại có thể ngủ li bì như vậy?

Mà lang trung lại nói Hương Thảo bị ngộ độc thức ăn, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến ly trà kia?

Sau khi Tô Lạc Vân tra rõ mọi chuyện cũng không thể tra thêm được gì nữa, cho nên trực tiếp đi đến cửa hàng. Trên mặt chưởng quầy nở nụ cười tươi, nhưng lại trợn mắt nói rằng công thức đó là do thợ điều chế dưới tay của hắn ta nghiên cứu ra được.

Còn chuyện ngày hôm đó Hương Thảo ngủ quên, không có bất kỳ ai quấy rầy nàng ấy, ai biết vì sao nàng ấy lại ngủ quên vào ban ngày?

Tô Lạc Vân đối mặt với tên lõi đời này cũng không thể tra hỏi bất kỳ manh mối nào. Ngay lúc nàng và Điền ma ma đi đến góc đường thì gặp được một vị sư phụ họ Lý đi về phía mình. Trong tay của đối phương cầm một gói giấy lén lút nhét vào trong tay của nàng, sau đó thì quan sát xung quanh, xác định không có bóng người nào thì mới nhỏ giọng nói: “Hôm đó ta vô tình nhìn thấy có người bỏ thứ này vào trong ly trà của nha đầu Hương Thảo… Bản thân ta còn muốn nuôi sống bản thân, chỉ có thể giúp được cô nương nhiêu đây mà thôi, những chuyện khác xin cô nương tự mình điều tra, tuyệt đối đừng khai ta ra…” sau đó lập tức rời đi.

Sắc mặt của Tô Lạc Vân bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ hiểu rõ. Khi còn trẻ, vị sư phụ họ Lý này là học trò của mẫu thân đã mất sớm của nàng. Gia cảnh của đối phương không tốt, mẫu thân của nàng đã giúp đối phương rất nhiều.

Tô Lạc Vân hỏi Điền ma ma thứ mà đối phương đưa cho nàng là gì. Thì ra đó là bao giấy màu vàng của một nhà thuốc phổ thông, chuyên dùng để gói thuốc.

Nhưng mà gói thuốc này giống như là lấy ra từ trong thùng đồ ăn thừa, bên trên dính đầy cặn canh và vụn thức ăn.

Tô Lạc Vân ngửi thử, lập tức ngửi được mùi thuốc trên gói giấy. Nàng tìm người làm của tiệm thuốc hỏi thử thì mới biết rằng đây là mùi của cỏ đen.

*

Thứ này dùng lượng nhỏ sẽ có công dụng giảm đau gây tê, hầu hết các lang trung đều dùng nó để gây mê cho bệnh nhân, phòng ngừa đau đớn khi da thịt bị thương. Nhưng nếu dùng nhiều thì sẽ mất mạng ngay lập tức !

Tô Lạc vân lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nhất định là có người nhìn thấy khi Hương Thảo điều chế hương liệu móc ra mấy tờ công thức, cho nên mới nghĩ ra biện pháp bỉ ổi này, bỏ cỏ đen vào trong ly trà của Hương Thảo, chuốc mê nàng ấy rồi lén lút sao chép công thức.

Sau đó thì giở trò ly miêu tráo thái tử*, thêm bột trân châu vào trong Đạm Lê Hương Cao của nàng, tạo ra mánh khóe kiếm lời, rồi ngay lập tức rao bán sản phẩm mới là Nhuận Tuyết Cao!

*ly miêu hoán thái tử: một vụ án của thời nhà Tống, TQ, đồng nghĩa với thay mận đổi đào.

Vị sư phụ họ Lý kia biết được chuyện này, lại nhớ đến ơn nghĩa của Hồ thị đã mất sớm, không đành lòng nhìn thấy nữ nhi mù của bà bị người khác bắt nạt như vậy, cho nên mới lén lút nhặt gói thuốc bị kẻ xấu vứt đi, giao cho Tô Lạc Vân.

Nếu đã biết đây là thuốc gì, muốn tìm ra người mua thuốc thì cũng rất đơn giản, trên gói thuốc này có nhãn hiệu của tiệm thuốc đó.

Không lâu sau, Điền ma ma trở về cùng Hương thảo, nói là tên sai vặt trong viện của Đinh Bội đã mua ba văn tiền cỏ đen.

Tô Lạc Vân không khỏi cười lạnh. Lúc trước nàng và phụ thân đã chốt với nhau rằng lợi nhuận của Đạm Lê Hương Cao này sẽ chia cho nàng hai phần. Bây giờ hương cao này không còn bán nữa, lợi nhuận của nàng cũng không cánh mà bay.

Nếu như nàng đoán không sai thì kẻ tốn công tốn sức bày ra kế hoạch này không phải là cha của nàng. Mặc dù ông ấy giỏi tính toán lại không yêu thương gì hai đứa con của thê tử đã mất, nhưng cũng sẽ không bao giờ làm ra hành động đê tiện đến mức này.

Như vậy thì người tình nghi chỉ còn lại một người, là kế mẫu của nàng, Đinh Bội. Vì ép nàng vào đường cùng mà bà ta thật sự rất nhọc lòng nha!

Nghĩ đến đây, nắm đấm của Tô Lạc Vân siết chặt, lạnh lùng nói: “Đi, về nhà họ Tô làm rõ mọi chuyện.”

Sau khi Hương Thảo nghe tiểu thư nhà mình phân tích thì há hốc mồm, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, cùng nhau về phủ với tiểu thư. Mà Điền ma ma lại hành động dựa theo dặn dò khác của Tô Lạc Vân, không có đi theo.

Lúc các nàng tới nơi thì đã đến giờ cơm trưa, Tô đại gia không chịu được cơm canh đạm bạc trong Dác Dịch Viện, cho nên đã về nhà ăn cơm.

Tâm tình hôm nay của Tô Hồng Mông không tệ, nghe nói Tô Lạc Vân trở về thì vừa gắp đồ ăn trên bàn vừa hỏi nàng: “Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì kêu nha hoàn lấy chén đũa cho con.”

Tô Lạc Vân yên lặng nén lửa giận trong lòng, ngồi vào bàn ăn. Sau đó nàng mở miệng hỏi cha của mình có biết chuyện Đạm Lê Hương Cao không còn được bán ra nữa hay không.

Tô Hồng Mông thật sự không biết chuyện này.

Mấy ngày nay ông rất bận, có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải làm. Mùa xuân hàng năm, Dác Dịch Viện sẽ chuẩn bị hương liệu mới vì muốn lấy lòng người trong cung. Ngoại trừ những quy tắc cũ thì những quý nhân mới trong cung cũng có sở thích của riêng họ, tất cả đều cần phải ghi chép và chỉnh sửa lại.

Tô Hồng Mông vừa tiếp nhận công việc mới của năm này, vẫn chưa tìm ra cách giải quyết, bận đến sứt đầu mẻ trán, toàn bộ chuyện ở Thủ Vị Trai đều giao của Đinh thị xử lý.

Nghe câu hỏi của nữ nhi, ông quay đầu nhìn về phía Đinh Bội đang múc canh cho Tô Lạc Vân, hỏi: “Sao vậy? Hương cao mới đó bán không chạy sao?”

Đinh Bội cười tủm tỉm đặt chén canh xuống trước mặt Tô Lạc Vân, nói: “Ta đang muốn nói chuyện này cho các người nha. Chuyện là như vầy, sau khi các sư phụ dưới tay chúng ta nghiên cứu mùi hương của Đạm Lê Hương Cao, thì cũng đã nghiên cứu ra một lọai hương cao mới, mùi hương còn thơm hơn cả Đạm Lê Hương Cao, cho nên các phu nhân quyền quý đều chọn mua loại Nhuận Tuyết Cao. Còn hương cao do Lạc Vân điều chế ra, bởi vì giá thành hơi cao, lại vô thưởng vô phạt cho nên không ai mua nữa. Vì để tiết kiệm nguyên vật liệu nên ta đã tự tiện làm chủ, cho ngừng sản xuất Đạm Lê Hương Cao.”

Hương Thảo bị người khác mưu hại, hãm hại nàng ấy đánh mất công thức mà đại cô nương dày công nghiên cứu ra, trong lòng đã sớm day dứt đến mức khó chịu. Bây giờ lại nghe Đinh Bội nói năng đương nhiên như vậy, cũng không thèm nhịn nữa, tức giận nói: “Đại phu nhân nói đùa, cái gì gọi là hương cao mới? Rõ ràng là bỏ thêm thành phần bột ngọc trai vào công thức của đại cô nương nhà ta mà thôi. Trước đó các vị sư phụ kia không tìm ra công thức của đại cô nương, vậy mà hôm đó ta cầm công thức của cô nương rồi ngủ quên một lát ở cửa hàng thì đã có thể tạo ra linh cảm cho các vị sư phụ hay sao? Còn không phải là có người bỏ thuốc vào trong trà của ta rồi ăn cắp công thức hả…”

“To gan!” Đinh Bội đặt mạnh đôi đũa trong tay xuống bàn, lớn tiếng quát Hương Thảo: “Nói nhăng nói cuội gì đó! Thủ Vị Trai là cửa hàng bán hương cao, cũng không phải là phường chợ đen cướp bóc! Do bản thân ngươi lười biếng ngủ quên lại đổ thừa cho người khác bỏ thuốc ngươi! Hơn nữa công thức kia cũng không phải là đơn thuốc trường sinh bất lão gì quý hiếm, vì sao đám thợ lành nghề trong cửa hàng lại không thể nghiên cứu ra? Tên nha đầu nhà ngươi có phải cảm thấy đại cô nương nhà ngươi đã dọn ra ở riêng rồi nên mới không xem đương gia chủ mẫu ta ra gì chăng!”

Giọng nói của Đinh Bội ngày thường dịu dàng nũng nịu, lúc này tức giận nên âm thanh có hơi lớn nhưng vẫn líu lo động lòng người như trước, khiến cho người khác sinh lòng thương tiếc.

Tô Hồng Mông đau lòng bà ta, trừng mắt nhìn về Hương Thảo: “Một tên người hầu mà lại dám hô to gọi nhỏ với chủ nhân trên bàn ăn! Đại cô nương nhà ngươi không dạy ngươi phép tắc sao!”

Hương Thảo biết bản thân nóng nảy, cho nên lau nước mắt quỳ xuống.

Tô Lạc Vân lại đặt hai bình sứ xuống trước mặt cha của nàng, bình tĩnh nói: “Cha cũng là người lành nghề trong ngành điều chế hương cao này, người ngửi thử xem, hai lọ hương cao này có khác nhau chỗ nào không?”

Sắc mặt của Tô Hồng Mông tràn đầy giận dữ, cầm hai bình sứ lên ngửi thử. Vừa mới ngửi thì hắn đã lập tức phát hiện… quả nhiên là không hề khác nhau.

Tức giận trên mặt của ông giảm bớt, nếu như mùi hương na ná nhau thì còn có thể nói là do đám thợ điều chế nghiên cứu ra. Nhưng mà mùi hương của hai lọ này lại y chang nhau, vậy nhất định là công thức và cách điều chế như nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play