Khi thuốc bắt đầu tan ra, một số thị vệ không đủ kinh nghiệm vì hít phải vài ngụm khí mà chóng mặt, cơ thể hơi lảo đảo.
Tuy nhiên, tên cầm đầu khá dày dặn kinh nghiệm, lập tức lấy áo che mũi, đồng thời vội vàng rút lui về phía nơi khuất gió.
Chỉ trong khoảng thời gian này, Cầu Chấn cuối cùng lộn người nhảy lên ngựa, chật vật phi ngựa bỏ chạy.
Hàn Lâm Phong biết thuốc này độc, tuy rằng không bị trúng chiêu, nhưng lại vội vàng rút lui.
Khi sương mù tan hết, Hàn Lâm Phong chậm rãi bỏ vạt áo che mũi xuống, mà đám người kia đã chạy mất tung tích.
Khánh Dương cũng bị trúng chiêu, nhưng nôn ra một cách ghê tởm, sau đó uống mấy ngụm nước mới hồi phục lại được. Hắn lau miệng, hỏi thế tử “ Có cần phái người đuổi theo không?.”
Hàn Lâm Phong nhìn theo hướng họ chạy, nói: “ Họ chạy rất nhanh….bọn họ hẳn là phải đi đường núi hiểm trở, nếu không có người địa phương thường lên núi dẫn đường, e rằng lạc đường. Giặc cùng đường chớ đuổi theo, kẻo bị tập kích trong núi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play