Tô Lạc Vân đang ăn quả thông mà Hàn Lâm Phong bóc cho nàng, nghe lời này không khỏi nhướng mày, mở miệng chần chờ nói: "Vị Tào tiểu thư kia sao còn bồng bột như vậy? Không phải Tào Thịnh chỉ có một nữ nhi sao? Lại chưa từng đối xử lạnh nhạt với nàng. Thấy phụ thân như thế, chuyện tình cảm nam nữ có sâu đến đâu cũng phải né tránh một chút chứ!"
Mặc dù duyên phận của Lạc Vân với phụ thân hơi cạn, nhưng cũng biết không phải là tất cả phụ thân trong thiên hạ đều không đáng tin cậy giống như Tô Hồng Mông.
Hàn Lâm Phong nghe vậy ngược lại là cười mỉa mai một chút: "Nghe nói Cầu Chấn cũng coi như có dáng dấp mặt mày dễ nhìn, lại là nam tử mạnh mẽ có thể xông pha chiến đấu, rất biết cách thể hiện. Lúc ở chung với Tào tiểu thư chắc hẳn cũng không ít nói lời dỗ ngon dỗ ngọt. Tào tiểu thư nhỏ tuổi, kiến thức cũng nông cạn, bị nam nhân anh hùng như vậy mê hoặc, nhất thời không thể thoát khỏi nên không nghe lời khuyên của người khác cũng rất bình thường."
Lạc Vân nhất thời nhớ tới một người, cười nói: " Tào tiểu thư kia so với Phương Nhị, người nào càng điên cuồng hơn?"
Hàn Lâm Phong nghe nàng nhắc đến chuyện đào hoa hư hỏng của mình, thế mà bắt đầu buồn vô cớ: "Đáng tiếc uổng phí cho khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh của ta, nếu cũng có thể mê hoặc nàng đến thần hồn điên đảo, đuổi cũng đuổi không đi, ta liền bớt lo. . ."
Tô Lạc Vân chưa thấy qua ai có da mặt dày như vậy, thế mà tiếc hận hắn có "dung mạo tuấn tú” không thể mê hoặc thê tử của mình!
Nàng đưa thay sờ sờ: "Được rồi, coi như ta không nhìn thấy, nhưng cũng biết chàng là nam nhân đẹp nhất nhất trên đời này!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT